Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 137: Ba! Cho con cưỡi ngựa! Cho con cưỡi ngựa đi ba!

Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:43:55
Lượt xem: 5

Lục Viễn Thu: "Ngầu ghê."

"Giá phơi đồ thành công cụ đánh người chuyên dụng của nhà mình luôn rồi hả?"

Tô Tiểu Nhã cười: "Đúng vậy."

Bà như nhớ ra điều gì, vội vàng xoay người đưa giá phơi đồ đến tay Bạch Thanh Hạ, nói: "Tiểu Hạ, sau này nếu nó còn bắt nạt con, con cứ dùng cái này mà đánh nó, Lục Viễn Thu ở nhà sợ nhất là giá phơi đồ."

Lục Viễn Thu:???

Lục Thiên lái xe đắc ý nói: "Chẳng phải là do ba thuần hóa ra sao?"

Chuyện này có gì đáng tự hào chứ? Lão già này.

Lục Viễn Thu bực bội nhìn ba mình, anh thu lại tầm mắt, nhìn giá phơi đồ trong tay Bạch Thanh Hạ, Bạch Thanh Hạ cũng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau, giá phơi đồ trong tay cứ thế cứng đờ giữa không trung.

Tô Tiểu Nhã dường như không buồn nhìn về phía trước nữa, cứ quay đầu lại nhìn con trai và Tiểu Hạ ở hàng ghế sau, lúc này bà cổ vũ: "Giá phơi đồ trong tay, thiên hạ thuộc về con!"

Lục Viễn Thu: "Câu vần điệu dở tệ gì thế này."

"Con đừng có xen vào." Tô Tiểu Nhã lườm con trai, rồi khích lệ Bạch Thanh Hạ: "Tiểu Hạ, vừa rồi nó bắt nạt con, con đánh lại nó đi, bây giờ con không phản kháng thằng nhóc này, sau này con sẽ còn bị bắt nạt dài dài."

Lục Viễn Thu nghe vậy lặng lẽ nhìn mẹ, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, lời này mà cũng nói ra được.

Anh nhún vai, thỏa hiệp nói: "Thôi được rồi, con không đánh lại, cậu đánh đi."

Mặt Bạch Thanh Hạ đỏ bừng, cắn môi, cầm móc áo, mãi vẫn chưa xuống tay. Lúc này, Lục Dĩ Đông đứng bên cạnh xem kịch sốt ruột muốn chết, như thể cuối cùng cũng tìm được cơ hội, liền nói: "Mẹ, con khỏe hơn, mẹ cho con 'ra tay' lần này đi?"

Tô Tiểu Nhã lườm: "Liên quan gì đến con? Khỏe thì sau này đi khuân vác ấy, ngồi im đó cho mẹ."

"Mẹ... thiên vị, hứ!" Lục Dĩ Đông bĩu môi, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc sang bên cạnh.

Tô Tiểu Nhã: "Cứ để Tiểu Hạ đánh."

Bạch Thanh Hạ ngượng ngùng giơ tay lên, chiếc móc áo khẽ chạm vào cánh tay Lục Viễn Thu.

Vẻ mặt Tô Tiểu Nhã hơi sững lại, ngay sau đó nụ cười trên môi không giấu nổi nữa mà nở rộ: "Đây là... Đây là làm gì vậy? Thằng nhóc này hư như thế, còn có gì mà không nỡ đánh chứ?"

Bạch Thanh Hạ nghe vậy, đột nhiên cuống lên, ngẩng đầu, ngượng ngùng giải thích: "Cậu ấy không có bắt nạt con, Lục Viễn Thu rất tốt, con không đánh cậu ấy."

Nghe được câu này, khóe miệng Lục Viễn Thu cong lên, nụ cười còn khó giấu hơn cả AK.

Tô Tiểu Nhã thì như rơi vào trạng thái kích động, hưng phấn, cuồng nhiệt nào đó, bà nắm chặt tay, quay người đ.ấ.m thùm thụp mấy cái vào vai chồng.

Bạch Thanh Hạ ngơ ngác, mặt ngây ra.

"Làm gì vậy! Làm gì vậy! Đang lái xe đấy!"

Lục Thiên lớn tiếng nhắc nhở, nhưng trên mặt cũng tràn đầy ý cười, ông cũng đã nghe thấy những lời Bạch Thanh Hạ vừa nói.

Cô bé này, thật tốt, ai mà không yêu cho được?

Ngược lại, sau này Lục Viễn Thu mà dám làm chuyện có lỗi với con bé, ba người bác cũng đừng hòng bảo vệ được anh.

Chẳng mấy chốc, chiếc Audi đã dừng lại trước cổng một khu vui chơi.

Cả nhà cũng không nghĩ ra được nơi nào tốt hơn để đi, chơi ở ngoài nửa ngày, đưa Bạch Thanh Hạ đi chơi vài trò ở khu vui chơi, cũng coi như là một ý kiến không tồi.

Lục Viễn Thu lấy máy ảnh ra đeo lên cổ, mở cửa xe cho cô gái rồi hỏi: "Lát nữa cậunmuốn chơi trò nào?"

Bạch Thanh Hạ đứng ở cổng lớn, ngẩng đầu nhìn lên vòng đu quay cao vút, có chút bất ngờ, cô không nghĩ tới là đến khu vui chơi.

Đối với ấn tượng về khu vui chơi, trong ký ức của Bạch Thanh Hạ chỉ có một nhãn mác "đắt đỏ", hơn nữa còn là ký ức rất xa xôi rồi.

Khi đó anh trai cô vẫn còn, bố cô vẫn chưa phát điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-137-ba-cho-con-cuoi-ngua-cho-con-cuoi-ngua-di-ba.html.]

Cô gái khó xử mở lời: "Tớ..."

"Hôm nay coi như là hoạt động tập thể của công ty, lãnh đạo tự bỏ tiền túi đưa nhân viên đi chơi, chuyện này chẳng phải rất bình thường sao, muốn chơi trò nào thì chơi trò đó, chúng ta đều chơi hết, đâu chỉ có mình cậu."

Lục Viễn Thu vừa chỉnh máy ảnh vừa nói với cô.

Bạch Thanh Hạ lúc này mới gượng cười: "Vậy tớ chơi gì cũng được..."

"Chơi gì cũng được phải không?" Lục Viễn Thu cười một cách đầy ẩn ý.

"Ừm."

Giờ phút này cô gái còn chưa ý thức được trong nụ cười của anh cất giấu cái gì.

Sau khi dừng xe, "Một nhà năm người" đi vào cửa chính, Lục Dĩ Đông rất thành thục nhảy nhót tới, trực tiếp khoác cánh tay trắng trẻo của Bạch Thanh Hạ, cũng không nói chuyện, động tác vô cùng tự nhiên.

Trong lòng Bạch Thanh Hạ nhấc lên, quay đầu nhìn lại, tiểu la lỵ tóc ngắn ngang tai ngẩng đầu cười đáng yêu với cô, Bạch Thanh Hạ thấy thế cũng đáp lại đối phương một nụ cười.

Cô nhìn hai người khoác lên một khối cánh tay, có được lông mi dài xinh đẹp chớp chớp, cảm giác rất kỳ diệu.

Lục Viễn Thu còn đang cúi đầu thử máy ảnh, phát ra bực tức: "Ba, rốt cuộc bà là lão ngoan đồng năm nào vậy?! Hôm nay nếu không chụp được ba sẽ nổ tung sao?"

Lục Thiên cầm giá phơi đồ đi tới.

Lục Viễn Thu lập tức nuốt nước bọt, gượng cười hai tiếng: "Quá đáng quá, vào công viên trò chơi còn mang thứ đồ chơi này?"

"Con lúc nào cũng cưỡi ngựa không lúc nào không khốn kiếp!"

Lục Thiên mắng xong cúi đầu nhìn một cái, nói: "Qủa thực đã mua máy ảnh nhiều năm rồi, để ba xem xem, đồ bỏ đi, con giúp ba treo giá phơi quần áo một chút."

Lục Viễn Thu nhận lấy giá phơi đồ, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó đi về phía Bạch Thanh Hạ như không có chuyện gì.

"Dựa vào cái gì hai người có thể kéo tay? Tôi thì không được, tôi không vui, tôi cũng phải kéo."

Lục Viễn Thu bĩu môi, nhẹ nhàng đụng cùi chỏ vào cánh tay khác của Bạch Thanh Hạ như một đứa trẻ khổng lồ, chờ đợi bị kéo ra.

Cô gái định giơ tay lên, nhưng Lục Dĩ Đông lại cau mày, kéo Bạch Thanh Hạ ra xa: "Đồ biến thái! Con gái mới khoác tay nhau được, vì bọn em là chị em tốt, anh là cái gì? Chị Bạch, đừng để ý anh ấy, anh trai em là đồ biến thái, em nói cho chị nghe, hôm đó anh ấy còn sờ chân em..."

Lục Viễn Thu giật khóe miệng, có thể vứt đứa em gái này cùng với giá phơi quần áo vào thùng rác được không?

Có lẽ vì hôm nay là ngày áp chót của kỳ nghỉ Quốc khánh, nên tuy công viên giải trí đông người, nhưng không đến mức quá tải.

Đoàn người đến khu vòng quay ngựa gỗ, vì Lục Dĩ Đông cứ gào lên đòi chơi trò này.

Bạch Thanh Hạ, mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt, đứng đó, ngơ ngác nhìn vòng quay ngựa gỗ. Cô nhìn bóng lưng vui vẻ nhảy nhót của Lục Dĩ Đông, ký ức của cô như bất chợt được kéo về một buổi chiều nào đó.

...

"Ba ơi! Con muốn cưỡi ngựa! Con muốn cưỡi ngựa!"

Cô bé buộc hai chỏm tóc nhỏ vui vẻ chạy đến bên hàng rào, bàn tay nhỏ bé bám lấy lan can, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ khao khát như những vì sao.

Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của Hạ Hạ, cả nhà bốn người vừa cùng nhau ăn bánh kem trên giường bệnh của bệnh viện.

Bạch Tụng Triết nhìn về phía quầy bán vé, trên đó ghi giá vé là 5 tệ một vé, hai người là mười tệ.

Ông thò bàn tay dán đầy băng cá nhân vào túi áo, lấy ví tiền ra, lật xem qua một chút, vẻ mặt có vẻ hơi khó xử.

"Ba, bây giờ nhà mình không còn được như trước nữa, mình tiết kiệm chút đi ba, để Hạ Hạ chơi một mình thôi, con bé chưa từng chơi bao giờ, trước đây con chơi rồi, con biết cảm giác đó mà."

Đứa con trai gần mười tuổi đứng ở bên cạnh, nói như một người lớn.

Bạch Tụng Triết quay đầu, nhìn thấy Bạch Nhược An đang mỉm cười nhìn bóng lưng em gái, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

"Ba ba! Cưỡi ngựa lớn! Cưỡi ngựa lớn!"

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Cô bé con búi tóc, xoay người, ngón tay nhỏ bé béo múp míp chỉ vào ngựa gỗ, trong mắt tản ra ánh sáng như sao.

Loading...