Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 14: Táo bạo ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ
Cập nhật lúc: 2025-01-13 10:32:43
Lượt xem: 29
Lục Viễn Thu lập tức phản đối: “Em không đồng ý!”
Lưu Vi trừng mắt nhìn Lục Viễn Thu: “Em không đồng ý? Lục Viễn Thu! Em tưởng em là ai?!”
“Người ta Bạch Thanh Hạ học kỳ trước cuối kỳ có việc nhà nên mới không thi cuối kỳ, nếu thi rồi thì chắc chắn đứng nhất khối!”
Lưu Vi lại đẩy gọng kính lên, dọa: “Lục Viễn Thu, cô cảnh cáo em, trong giờ học đừng quấy rầy bạn ấy học tập, nếu để cô bắt gặp thì em ra bục chào cờ đứng phạt đấy!”
Bạch Thanh Hạ vội ngẩng đầu, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Thưa cô, không cần đâu ạ. Đến kỳ thi tháng em sẽ lấy lại vị trí thôi.”
Học sinh trụ cột của lớp 12-28 lên tiếng, Lưu Vi liền thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: “Ừ ừ, được rồi được rồi, Thanh Hạ, em đừng nản chí là được. Nếu Lục Viễn Thu bắt nạt em thì cứ nói với cô.”
Bạch Thanh Hạ khẽ “ừm” một tiếng.
Lục Viễn Thu mặt dày hỏi: “Thế nào mới gọi là bắt nạt?”
Anh đưa tay chọc nhẹ vào cánh tay mềm mại của Bạch Thanh Hạ, dò hỏi: “Như thế này có tính là bắt nạt không?”
Dái tai bên đó của cô gái đỏ lên, cô khẽ rụt người sang bên.
Mặt Lưu Vi cũng đỏ bừng vì tức giận, lập tức cầm thước định xông lên bảo vệ “con gái rượu của lớp 12-28”. Lục Viễn Thu nhếch mép cười, dễ dàng né tránh rồi ung dung bước vào lớp.
Bạch Thanh Hạ cúi đầu đi theo phía sau. Dưới ánh mắt của mọi người, dái tai bên kia của cô cũng đỏ ửng.
Kỳ lạ thật... Chỉ một kỳ nghỉ hè thôi mà da mặt Lục Viễn Thu dày lên hẳn.
Lưu Vi đẩy gọng kính, thầm nghĩ.
Đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ cuối lớp, Bạch Thanh Hạ bỗng nhíu mày, khẽ hít hít mũi.
Lục Viễn Thu thấy vậy liền hỏi: “Ngửi thấy mùi chân à?”
Anh dang hai tay, cười lớn: “Bạch Thanh Hạ, hoan nghênh đến với thánh địa cuối lớp, thế giới của lũ học sinh cá biệt, lãnh địa của các vị thần!”
Thấy Bạch Thanh Hạ ngơ ngác, Lục Viễn Thu vừa chỉ tay vừa giải thích:
“Hai tên song sinh kia, Lưu Bất Năng và Lưu Bất Hành, anh em sinh hóa, nếu mà cởi giày ra thì cả trường Thất Trung Lô Thành này sẽ nổ tung mất. Danh hiệu của chúng nó là Thần Sinh Hóa.”
Câu chuyện của Lục Viễn Thu khá thú vị, khiến Bạch Thanh Hạ bật cười, khoảnh khắc ấy đúng là khuynh quốc khuynh thành, khiến Lục Viễn Thu ngạc nhiên: “Cậu lại cười cơ à?”
Bạch Thanh Hạ vội ngừng cười, ánh mắt hơi bối rối, cúi đầu lục tìm sách vở và hộp bút trong cặp, vẻ mặt dần trở lại lạnh lùng như thường.
Lục Viễn Thu nhìn thấy cặp sách và hộp bút mới của cô, mỉm cười hài lòng, rồi nói tiếp: “Nhìn sang bên kia xem.”
Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu, ngoan ngoãn nhìn theo hướng anh chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-14-tao-bao-ngam-nhin-dung-nhan-tuyet-sac-cua-thieu-nu.html.]
Lục Viễn Thu giới thiệu: “Bên phải hai anh em song sinh là Trịnh Nhất Phong, suốt ngày ngủ, cứ tiếng chuông vào lớp là gục xuống ngủ ngay, tát cho một cái cũng không tỉnh, nước miếng chảy lênh láng vẽ được cả bản đồ trên bàn. Chỉ có gọi ăn cơm mới dậy được. Cậu đoán xem cậu ta là thần gì?”
Bạch Thanh Hạ vốn không nên trả lời, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp nhẹ một tiếng: “Thần ngủ.”
Lục Viễn Thu cười nói: “Đúng rồi!”
Đôi mắt thiếu nữ khẽ cong lên trong khoảnh khắc, dường như đang vui mừng vì bắt được tần số của Lục Viễn Thu.
Lục Viễn Thu tiếp tục giới thiệu: “Trịnh Nhất Phong ở bên phải, ủy viên học tập của chúng ta, Chung Cẩm Trình, Thần súng.”
Chờ đợi một lát, thấy Lục Viễn Thu vẫn chưa giải thích, Bạch Thanh Hạ nhìn sang, đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn đối phương.
Lục Viễn Thu cười có chút kỳ quái: “Không được, chuyện này không thể nói chi tiết với cậu.”
Bạch Thanh Hạ liền dời mắt, chuyên tâm nhìn quyển sách trước mặt. Bỗng nhiên, một mái tóc húi cua chậm rãi di chuyển vào tầm mắt cô. Đầu Lục Viễn Thu nằm nghiêng trên bàn, táo bạo ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc của cô một cách không chút kiêng dè.
Ánh mắt hai người giao nhau ở khoảng cách gần, tựa như dây đàn rung động.
Lục Viễn Thu mỉm cười: “Bây giờ chính thức chào mừng cậu gia nhập hàng ghế sau, Học thần.”
Bị nhìn từ dưới lên.
Bạch Thanh Hạ nắm chặt cây bút trong tay, ánh mắt bối rối, vội vàng cúi đầu xuống, tránh nhìn thẳng vào Lục Viễn Thu. Cô nhìn xuống mũi chân mình, hai vành tai đỏ ửng.
Không đúng, cô không thể nhìn thấy mũi chân mình.
“Cậu… cậu mau về chỗ đi.” Bạch Thanh Hạ lo lắng thúc giục.
Nhưng cô càng hoảng, Lục Viễn Thu lại càng thích thú.
“Lục Viễn Thu!!!”
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Lưu Vi trên bục giảng đập mạnh xuống bàn, Lục Viễn Thu lúc này mới chịu rời khỏi “lãnh thổ” của Bạch Thanh Hạ.
Cả lớp đều ngoái nhìn, Hồ Thải Vi và lớp trưởng Vương Hạo Nhiên cũng quay lại.
Thấy Lục Viễn Thu và Bạch Thanh Hạ ngồi cùng nhau, Hồ Thải Vi nhìn đầy oán trách, nhưng Lục Viễn Thu chẳng buồn liếc cô ta lấy một cái.
“Cậu đoán xem tớ là thần gì?”
Bất chợt, Lục Viễn Thu nhỏ giọng hỏi Bạch Thanh Hạ.
P/s:
Nhớ thêm truyện vào tủ sách và đọc mỗi ngày nhé, điều này rất quan trọng!