Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 15: Tôi Sẽ tiết lộ bí mật của cậu!
Cập nhật lúc: 2025-01-13 10:32:44
Lượt xem: 20
Không muốn đoán.
Bạch Thanh Hạ mặt không cảm xúc lật mở sách giáo khoa tiếng Anh tiết đầu, chuẩn bị bài, ra vẻ hoàn toàn không để ý đến Lục Viễn Thu.
“Đoán đi.”
Lục Viễn Thu thúc giục.
Bạch Thanh Hạ mím môi, vẫn không thèm đếm xỉa đến anh, quay mặt sang hướng khác, dường như đang chăm chú xem sách.
Lục Viễn Thu gối đầu lên tay, giọng lơ đãng: “Không đoán thì tôi nói bí mật của cậu ra đấy, ba, hai...”
Bạch Thanh Hạ lập tức quay phắt lại, thở hơi gấp, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn chằm chằm Lục Viễn Thu.
Cô ngoan ngoãn hỏi: “Anh là thần gì?”
Giọng nói trong trẻo pha chút ấm ức bị ép buộc.
Lục Viễn Thu mỉm cười: “Thần Tình Yêu.”
Bạch Thanh Hạ cau mày: “Nhảm nhí!”
Cô thở ra một hơi đầy bực bội, quay mặt đi, tiếp tục chuẩn bị bài.
Lục Viễn Thu mỉm cười hiền từ, một tay gối đầu, cứ thế nhìn Bạch Thanh Hạ không chút kiêng dè.
Không hiểu sao, cứu cô gái này cứ như là sinh ra cô vậy, Lục Viễn Thu nhìn cô, như thể đang nhìn đứa con gái mình vất vả nuôi lớn.
Không nhịn được muốn trêu chọc cô một chút, nhìn biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, như thể muốn xác nhận cô là một người sống sờ sờ.
Làn gió nhẹ bên cửa sổ khẽ mơn man mái tóc của Thanh Hạ, dưới ánh ban mai, những sợi tóc ấy như được phủ một lớp vàng óng.
Lông mi dài, mày liễu, đôi môi hồng nhạt căng mọng, sống mũi cao thanh tú, như thể khoét một lỗ hổng hình chữ L trắng nõn xinh xắn trên nền trời xanh thẳm.
Một phút sau.
Không chịu nổi nữa, Thanh Hạ quay phắt lại, bẽn lẽn nhìn anh: “Nhìn gì?”
Viễn Thu ngơ ngác: “Không có gì, chỉ đang nghĩ sao miệng cậu nhỏ thế.”
“Vô duyên!”
Thanh Hạ mím chặt môi, cố giấu không cho Viễn Thu nhìn thấy, rồi quay đi.
Viễn Thu thu lại ánh mắt, lấy từ trong cặp ra một túi bánh bao thịt nóng hổi đưa cho cô, ra lệnh: “Giờ ra chơi ăn đi.”
“Không cần.”
Giọng nói lạnh nhạt cất lên.
Viễn Thu trừng mắt: “Cậu dám nói không cần? Cậu có tintôi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-15-toi-se-tiet-lo-bi-mat-cua-cau.html.]
Cô gái lập tức ngoan ngoãn nhận lấy túi bánh, đôi mắt đẹp thoáng vẻ giận dỗi liếc xéo Viễn Thu.
Viễn Thu lúc này mới già đời khen một câu: “Ấy! Phải thế chứ, nghe lời là được.”
“Rầm!”
Lưu Vi lại giáng một cái mạnh xuống bàn giáo viên, đám học bá ngồi bàn đầu nhắm mắt buông xuôi, mặt mũi dính đầy bụi phấn.
Cô giáo đẩy gọng kính, ý vị thâm trường nói: “Đã lớp 12 rồi, tôi hy vọng các em hiểu rõ mục tiêu của mình là gì!”
“Là tiếp tục sống qua ngày! Hay là đánh cược một phen, xe đạp biến thành mô tô!”
“Nếu năm này mà còn không học hành cho tốt, giống như ai đó, bài tập không làm, nói chuyện riêng trong lớp, thành tích bét bảng, thậm chí còn ảnh hưởng đến các bạn khác, sau này cứ đợi mà nếm mùi khổ sở đi!”
Lục Viễn Thu dựa ra sau, khóe miệng khẽ nhếch lên.
[Vi à, cô biết không? Trên đời này có rất nhiều con đường, nhưng học hành đâu phải là con đường duy nhất.]
Mà Lục Viễn Thu đã trải nghiệm cảm giác tài sản trăm triệu là như thế nào rồi, nhưng nói thật, mỗi tầng lớp đều có những phiền não riêng, không phải cứ có tiền là có thể sống vô lo vô nghĩ.
Nhà anh không nghèo, dựa vào gia sản cũng đủ sống thoải mái cả đời, tuy rằng sống lại một đời vẫn phải kiếm tiền, nhưng anh không định liều mạng như kiếp trước nữa.
Kiếp trước Lục Viễn Thu chưa từng học đại học, kiếp này anh muốn thử xem học đại học là cảm giác thế nào.
Nhưng với thành tích hiện tại mà muốn thi đỗ đại học thì hơi khó.
Thế nhưng có Bạch Thanh Hạ, học thần ngồi bên cạnh, lại khiến Lục Viễn Thu tự tin một cách khó hiểu.
Đôi khi anh thật sự tò mò không biết tên Chung Cẩm Trình kia học giỏi kiểu gì, suốt ngày chỉ nghĩ đến n.g.ự.c với chân mà cũng đứng thứ hai toàn khối được.
Người so với người, tức c.h.ế.t người.
Lục Viễn Thu thở dài, vỗ đùi một cái.
Bạch Thanh Hạ giật mình, vội vàng khép hai chân lại, rụt vào trong.
Lục Viễn Thu vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tớ vỗ nhầm.”
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
“Tiết đầu là tiếng Anh, chuẩn bị sách vở cho tốt!”
Giáo viên chủ nhiệm Lưu Vi ra lệnh, cô là giáo viên Ngữ văn.
Nói thêm vài lời dặn dò, cô vẫn không yên tâm liếc về phía góc cửa sổ, giơ tay chỉ Lục Viễn Thu, ánh mắt nghiêm khắc, ra hiệu cảnh cáo rồi mới rời khỏi lớp.
Giáo viên tiếng Anh ôm giáo án và sách giáo khoa đã đứng đợi ở cửa từ lâu.
Mỉm cười gật đầu chào Lưu Vi, cô bước vào lớp.
Đôi chân thon dài trong chiếc tất đen lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
“Oa!”