Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 163: Lương tháng này
Cập nhật lúc: 2025-04-13 08:42:32
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"......Tiêu Kiều?"
Lục Viễn Thu ngập ngừng lên tiếng.
Thật lòng mà nói, sau khi thấy Tiêu Kiều ngồi bên cạnh thùng rác với bộ dạng này, Lục Viễn Thu lập tức hiểu ra vì sao hôm nay cậu ta lại đánh hăng say đến vậy.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tiêu Kiều ngẩng đầu, há hốc mồm nhìn lại.
Vẻ mặt vẫn ngây ngốc đáng yêu như cũ, nhưng cậu ta rất buồn, thất vọng khóc lóc, giọng nói lại mềm mại như giọng loli, hoàn toàn không phù hợp với thân hình.
"Tôi đã cố hết sức rồi, tôi thật sự đã cố hết sức rồi, tôi đã cố gắng hết sức để tranh bóng rồi......"
Lục Viễn Thu lặng lẽ quay đầu, nhìn Bạch Thanh Hạ.
Tiêu Kiều bình thường rất đáng yêu, tính cách hướng nội, cũng rất hiền lành, ít khi thấy cậu ta nổi nóng, dù thân hình to lớn, nhưng khi gặp người đối diện luôn chủ động dừng lại nhường đường.
Dù ở nhà ăn hay trong giảng đường, cậu ta đều yên lặng ở trong thế giới riêng của mình, không làm ảnh hưởng đến người khác.
Giọng nói và ngoại hình không hề tương xứng, vì vậy cậu ta rất ít khi mở miệng nói chuyện.
Đây chính là Đại Lực Kiều.
Những gì Lục Viễn Thu biết về Đại Lực Kiều.
Lúc này, Lục Viễn Thu cảm thấy tay áo bị người bên cạnh kéo nhẹ, anh quay lại, thấy Bạch Thanh Hạ đang cúi đầu lấy giấy ăn từ trong hai túi áo.
Lấy ra hai nắm, cô mở chúng ra, gấp lại làm một, lặng lẽ đưa cho Lục Viễn Thu.
Lục Viễn Thu hiểu ý của Bạch Thanh Hạ, anh cầm giấy ăn đi đến góc tường.
Đứng trước người to lớn kia, Lục Viễn Thu dừng lại một chút, rồi cúi xuống nói với cậu ta: "Tiêu Kiều, sau này nếu có ai bắt nạt cậu, hãy im miệng và dùng nắm đ.ấ.m để nói chuyện."
Nói xong, anh cúi xuống đặt giấy ăn vào tay Tiêu Kiều.
"Anh Thu?"
Từ phía sau truyền đến một giọng nói, Lục Viễn Thu quay đầu lại, thấy Tào Sảng đang bưng khay ăn dở đi về phía thùng rác.
Vì thùng rác che khuất, Tào Sảng vẫn chưa nhìn thấy Tiêu Kiều, thấy Bạch Thanh Hạ đứng ở đây, sau khi đổ thức ăn thừa vào thùng rác, vội vàng cười khom người chào hỏi: "Mợ cả cũng ở đây, mợ cả khỏe ạ."
Bị gọi một tiếng như vậy, Bạch Thanh Hạ trợn tròn mắt, suýt nữa thì ngừng thở.
Cô nhanh chóng rời khỏi Tào Sảng, đi đến góc tường đứng, đầu ngoảnh sang một bên, lo lắng siết chặt hai bàn tay nhỏ trước người, vành tai đỏ ửng.
Lục Viễn Thu liếc nhìn cô , cau mày với Tào Sảng: "Thằng nhóc thối tha, đừng có mà kêu loạn lên!"
"À vâng, vâng ạ!"
Tào Sảng gãi đầu, ngượng ngùng cười.
Lúc này cậu ta mới để ý đến gã to con đang ngồi trước mặt Lục Viễn Thu.
"Đệt, đây chẳng phải Đại Lực Kiều sao?" Tào Sảng kinh ngạc thốt lên, bước đến cạnh Lục Viễn Thu, vô cùng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.
"Mẹ kiếp, đám người lớp 12 thích sai bảo Đại Lực Kiều làm đủ thứ việc, nói cho cùng thì mày cũng chỉ là thằng nhu nhược, to xác thế kia mà vô dụng à? Nhìn mà phát bực."
Nói xong, Tào Sảng tức giận đá vào chân Đại Lực Kiều.
Lục Viễn Thu giơ tay ngăn gã lại: "Thôi đi, mỗi người một tính cách."
Liếc nhìn cô bé ở góc tường, Lục Viễn Thu cúi đầu, nhỏ giọng nói với Tào Sảng: "Cậu giúp tôi dò la xem, chuyện Tiêu Kiều lần này có liên quan đến Trương Dật Phi không."
"Được."
Tào Sảng vội vàng đáp lời.
Lúc này nhớ tới chuyện ngày mai, Lục Viễn Thu mở miệng: "Chiều mai đi KTV nhé."
Tào Sảng nghe vậy mắt liền sáng: "Được đó, có những ai?"
"Chỉ có ba chúng ta thôi. Sáng nay tôi với cậu ấy đi mua quần áo, trưa ăn ở ngoài. Tôi nghĩ nhà cậu ở gần quảng trường Vạn Đạt mà, chiều tiện đường đi hát luôn."
Tào Sảng cười liếc Bạch Thanh Hạ, nhỏ giọng nói với Lục Viễn Thu: "Anh Thu, khai thật đi, có phải anh muốn cưa hoa khôi Bạch Thanh Hạ của trường mình không? Yên tâm, có gì em làm quân sư cho."
"Cút! Đừng có mà làm bậy!" Lục Viễn Thu đạp cho một phát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-163-luong-thang-nay.html.]
Sau khi Tào Sảng chạy đi, Lục Viễn Thu quay đầu nhìn Bạch Thanh Hạ.
Cô gái khẽ liếc anh, vẻ mặt không được tự nhiên, khựng lại một chút rồi cúi đầu đi về phía cửa nhà ăn. Lục Viễn Thu đuổi theo vỗ nhẹ vào vai phải cô, cô gái với mái tóc đuôi ngựa buộc lệch sang phải quay đầu lại, Lục Viễn Thu lại xuất hiện ở bên trái.
"Cậu ta thế đấy, tính thẳng như ruột ngựa, ăn nói không suy nghĩ, cậu đừng để bụng."
Lục Viễn Thu đút tay vào túi quần, nói, cô gái nghe vậy, lại nhìn xuống đất, khẽ gật đầu, hai bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy nhau trước ngực.
……
Đêm tối dần buông.
Trong căn phòng trọ ánh đèn vàng vọt, Bạch Thanh Hạ đang viết bài tập trong phòng ngủ sau tấm rèm. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô bé khẽ nhíu mày: "Phải đi ngủ thôi, không ngủ là Hạ Hạ giận đó."
Miệng thì nói vậy, nhưng cô bé vẫn nhanh tay viết những câu hỏi lớn trong bài kiểm tra.
Bạch Thanh Hạ luôn hoàn thành bài tập cuối tuần vào thứ Sáu, để có nhiều thời gian hơn làm những việc khác trong hai ngày nghỉ.
Viết xong bài tập, cô bé đặt bút xuống, cố gắng làm cho vẻ mặt trở nên nghiêm túc rồi bước ra khỏi rèm.
"Còn không ngủ đi!"
Bạch Thanh Hạ chống hai tay lên hông, vẻ mặt dữ dằn trừng người đàn ông bên ngoài.
Nhưng cô bé khựng lại.
Trong "căn phòng" bên ngoài tấm rèm, người ba đang vui vẻ múa may dưới ánh đèn vàng vọt, tay giơ cao một phong bì màu vàng.
"Kia là cái gì?"
Cô bé bị thu hút.
Bạch Tụng Triết vừa nhảy nhót vừa cười, giọng nói ngây ngô: "Đồ quan trọng mà Thiên Thiên hay nói đó! Đồ quan trọng đó!"
Thiên Thiên?
Bạch Thanh Hạ chợt nhận ra, chú Lục mà ba cô nhắc đến chính là Lục Thiên.
Cô vội vàng tiến lên, kiễng chân lấy phong bì từ tay ba. Bị con gái giật mất phong bì, Bạch Tụng Triết cũng không giận, chỉ cười toe toét dang hai tay, làm như máy bay lượn quanh cô con gái nhỏ trong căn phòng chật hẹp.
Trên phong bì viết "Lương tháng này".
Bạch Thanh Hạ có chút hoảng hốt, rõ ràng ba mới làm có mấy ngày, hơn nữa... công việc cũng chẳng thể gọi là việc.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Mở phong bì ra, bên trong có năm trăm tệ và một tờ giấy nhắn.
[Tiểu Hạ, đây là tiền lương tháng này của ba cháu. Siêu thị mình trả lương trước cho nhân viên là truyền thống rồi, cháu biết mà. Việc bốc vác trong kho mãi không tìm được ai làm, giờ ba cháu đến, vừa hay có người. Nhớ để mắt đến ổng, đừng để ổng cuỗm tiền bỏ trốn đó nha. Tiền trao cháo múc rồi, không làm không được à nghen.]
Bạch Thanh Hạ nhìn dòng chữ Hán xấu xí trên tờ giấy, trên khuôn mặt xinh xắn nở một nụ cười nhạt, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lại thêm năm trăm tệ.
"Cho Hạ Hạ nè ~"
"Đồ quan trọng cho Hạ Hạ~"
"Lão phi cơ" trung niên vừa xoay quanh con gái, vừa vui vẻ lặp đi lặp lại ba chữ này.
Thì ra đây là lý do ông vẫn chưa ngủ.
Bạch Thanh Hạ nhìn ánh đèn vàng mờ trên đỉnh đầu, trong khoảnh khắc nhớ lại một hình ảnh của mười ba năm trước.
"Nhiều tiền tiền quá, ba ba giỏi thật!"
Trong phòng khách, "phi cơ nhỏ" Bạch Thanh Hạ lúc nhỏ với hai búi tóc trên đầu vui vẻ dang hai tay, xoay quanh ba, "bay tới bay lui".
Bạch Tụng Triết đắc ý ngẩng đầu, cầm khoản tiền đầu tiên kiếm được bằng sức lao động ở công trường, vênh váo tự đắc.
Người mẹ xinh đẹp ngồi bên sofa tỉ mẩn thêu chiếc mũ thủ công, người anh đẹp trai nằm trên bàn làm bài tập.
Mẹ đặt mũ xuống, dịu dàng nói: "Hạ Hạ chậm thôi, đừng có mà chóng mặt."
…
"Ba chậm thôi, đừng có mà chóng mặt."
Ánh mắt Bạch Thanh Hạ dõi theo người ba đang xoay quanh mình, mỉm cười nói.