Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 164: Thử ở đây?

Cập nhật lúc: 2025-04-13 08:42:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Bạch Tụng Triết ngủ, Bạch Thanh Hạ ra đến cửa, khóa trái rồi đóng chặt cửa phòng.

Tắt đèn lớn, chỉ để đèn ngủ trên tủ đầu giường của ba.

Cô đi đến sau rèm, mở tủ quần áo. Bên trong rõ ràng là quần áo bốn mùa, nhưng tủ vẫn có vẻ trống trải. Cô lấy ra một hộp gỗ từ ngăn dưới cùng.

Hộp gỗ không lớn, nhưng đồ bên trong lại lộn xộn.

Có một con lật đật hình Doraemon đã tróc sơn, một cây bút nước bị vỡ vỏ, một mảnh kẹp tóc được đựng trong túi nhựa nhỏ, còn có một tờ giấy nhỏ viết "Bạn học ơi, nóng quá, làm ơn mở cửa sổ giúp với"... vân vân.

Bạch Thanh Hạ đặt hộp gỗ lên đùi, lấy ra một xấp tiền đỏ, cộng thêm năm trăm vừa rồi, dù đã biết tổng là bao nhiêu, cô vẫn đếm lại, vừa đúng một nghìn tệ.

Nghĩ ngợi một lát, cô thò tay vào túi quần kiểm tra độ sâu, rồi yên tâm để một nghìn tệ dưới gối, chuẩn bị ngày mai mang theo tất cả tiền khi ra ngoài mua quần áo.

Hôm sau, thứ Bảy, chín giờ sáng.

Lục Viễn Thu đạp xe đến đầu hẻm Quế Hoa, thấy bóng dáng cô bé mặc đồng phục xanh trắng, liền quay đầu xe, vỗ vỗ vào yên sau.

"Lên xe đi."

Bạch Thanh Hạ ngồi nghiêng lên xe, Lục Viễn Thu nói: "Trời sắp trở lạnh rồi, không mặc thêm áo ấm sao được?"

Cô bé nhỏ giọng đáp: "Mình có áo mà, chỉ là chưa lạnh đến mức đó nên chưa mặc thôi."

"Chỉ~ là~ chưa~ lạnh~ đến~ mức~ đó~ thôi~"

Lục Viễn Thu bĩu môi, lắc đầu nguầy nguậy, làm bộ điệu khoa trương nhại lại lời cô.

Bạch Thanh Hạ cúi gằm mặt, có chút xấu hổ.

Lục Viễn Thu quay đầu lớn tiếng trách: "Thế nào mới là lạnh? Đợi đến lúc thấy lạnh thì muộn rồi! Bệnh rồi còn gì! Biết chưa hả?!"

Khỉ thật, sao mình lại nói ra giọng điệu của mẹ mình thế này...?

Cô bé nghe giọng Lục Viễn Thu như sấm bên tai, không nói nên lời, chỉ cúi đầu lí nhí đáp: "Cậu đã nói là không được lớn tiếng với mình mà..."

Lục Viễn Thu ngoái đầu nhìn lại, ngạc nhiên: "Mình nói khi nào cơ?"

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Bạch Thanh Hạ mặt mày nghiêm túc: "Chiều thứ sáu tuần trước, giờ ra chơi sau tiết Toán thứ hai."

Thế mà nhớ rõ ràng vậy sao? Lục Viễn Thu còn quên cả rồi, anh nhớ lại, hình như có nói sau này sẽ không mắng cô nữa hay gì đó.

Nhưng đó chỉ là lời cảm ơn sau khi cô giúp anh giải bài tập, chẳng phải là lời nói đầu môi để dỗ người ta vui thôi sao? Còn tưởng thật nữa à?

Lục Viễn Thu nghiêm giọng: "Làm sai thì phải mắng! Không chỉ mắng mà còn đánh, đánh vào m.ô.n.g nhỏ ấy, bốp bốp bốp bốp, sợ không?"

Vẻ mặt cô bé lạnh nhạt: "Mình không muốn nói chuyện với cậu."

Lục Viễn Thu khẽ cười một tiếng, quay đầu lại: "Giỏi rồi nhỉ, còn giận dỗi với mình cơ đấy."

Nhìn hướng Lục Viễn Thu đạp xe, dòng người càng lúc càng đông, kiến trúc xung quanh cũng càng thêm đồ sộ cao lớn, cô bé có chút căng thẳng nắm chặt áo anh.

"Chúng ta đi đâu mua quần áo vậy?"

"Vạn Đạt quảng trường."

"Không muốn... Mình không đi chỗ đó..."

Bạch Thanh Hạ có chút sốt ruột, dùng sức kéo áo Lục Viễn Thu.

Quảng trường danh tiếng lẫy lừng này cô quả thật đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng đồng thời cũng là nơi cô dù thế nào cũng không dám bén mảng tới.

Gần như có thể tưởng tượng nếu như đến, ánh đèn chói mắt và sàn nhà bóng loáng bên trong khiến cô đứng đó lạc lõng, dù chỉ ở trong góc cũng thấy không hợp.

Lục Viễn Thu dừng lại, chân đạp lên bục đá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-164-thu-o-day.html.]

"Vậy đi đâu mua?"

Anh quay đầu hỏi.

Nửa tiếng sau.

Chợ rau Thanh Niên Lộ.

Lục Viễn Thu theo chỉ dẫn của cô gái, đạp xe một mạch đến chợ rau Thanh Niên Lộ, nơi anh chỉ đến một lần.

Nhìn cảnh tượng người người nhốn nháo, ồn ào hỗn loạn xung quanh, Lục Viễn Thu giờ cảm thấy mình lạc lõng giữa nơi này.

Ấn tượng của anh về chợ là nơi các bà các cô cãi nhau chí chóe vì một hai hào.

Lần trước đến đây, ấn tượng đó đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Một bên là các bác các cô và chủ sạp la hét, một bên là mấy con gà trống trong lồng kêu inh ỏi, khiến Lục Viễn Thu đau cả đầu.

Lục Viễn Thu dựng xe bên đường, đi bên cạnh cô gái và hỏi: "Chợ rau không phải chỉ bán thịt cá thôi sao? Sao lại có cả quần áo?"

"Có mà, ở mấy cửa hàng phía trong cùng." Bạch Thanh Hạ vừa nói vừa bước nhanh vào trong.

Đến đây, rõ ràng cô tự nhiên hơn hẳn.

Lục Viễn Thu lắc đầu cười, đi theo sau lưng cô.

Hai người xuyên qua đám đông, đi về phía cửa hàng trong cùng, sau khi rẽ một khúc, Lục Viễn Thu quả nhiên thấy một cửa hàng quần áo.

Hai bên là cửa hàng quần áo, ở giữa chừa một con đường nhỏ dài trăm mét, chủ các cửa hàng quần áo hầu hết là những người trung niên mặc đồ ngủ, đứng ở cửa vừa cắn hạt dưa, vừa trò chuyện với chủ cửa hàng đối diện.

Thấy cảnh này, Bạch Thanh Hạ vốn còn tự tin dẫn đường bỗng chốc rụt rè hẳn, vội vàng đi sau lưng Lục Viễn Thu, tay nhỏ nắm chặt vạt áo sau lưng anh, cúi gằm mặt.

Quả nhiên ngay sau đó, chủ cửa hàng quần áo đứng ở cửa như sói đói ngửi thấy mùi thịt, thấy hai người Lục Viễn Thu xuất hiện thì mắt sáng lên: "Vào xem đi! Ai mặc đây? Trong tiệm toàn đồ đang thịnh hành đấy, xem đi, đảm bảo có món ưng ý."

"Ồ, đây không phải đồng phục Thất Trung sao? Con trai tôi cũng học ở đó, vào xem đi, quần áo cho lứa tuổi này cũng có!"

Hai người chủ quán gần đó nhất tranh nhau chạy tới lôi kéo khách.

Lục Viễn Thu lúc này mới hiểu vì sao Bạch Thanh Hạ vừa đến đã trốn sau lưng anh.

"Mặc thử đi, mặc thử đi, xem đồ của cô bé trước đã."

Lục Viễn Thu vừa nói, hai bà chủ hai bên đều nhiệt tình quá mức, bà cô bên phải còn tiến lên săm soi Bạch Thanh Hạ đang cúi gằm mặt, khiến cô bé nhút nhát kia suýt nữa chui cả đầu vào áo anh.

Do dự một lát, Lục Viễn Thu đi về phía cửa hàng bên phải, vừa bước vào đã hơi ngạc nhiên.

Phải nói là, quần áo ở đây không hề quê mùa như anh tưởng, trông khá hợp thời trang, có vài bộ Lục Viễn Thu từng thấy học sinh khác mặc ở trường.

"Quần áo, quần dài, đều lấy, cả cái quần đen kia, với lại... bộ đồ bóng chày đen trắng kia nữa, mang ra đây xem thử."

Bà chủ cầm cái móc từ trên tường xuống, quay đầu hỏi: "Em gái mặc cỡ nào? Thôi cứ mặc thử xem, không vừa thì đổi."

Lục Viễn Thu nhận lấy quần áo đưa cho cô bé bên cạnh, Bạch Thanh Hạ không dám nói một lời, vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy.

"Phòng thử đồ ở đâu ạ?" Lục Viễn Thu hỏi. "Ở kia, ở kia!"

Bác gái vội chỉ vào góc tường.

Lục Viễn Thu liếc mắt nhìn, chỉ thấy quần áo treo đầy ở góc tường, chẳng thấy phòng thử đồ nhỏ nào cả.

Thấy anh không nhúc nhích, bác gái tặc lưỡi, đi đến kéo tấm rèm trắng rũ xuống ở góc tường lên, vắt đầu kia của rèm lên chiếc đinh trên tường, dùng tấm rèm mỏng manh này tạo thành một không gian tạm bợ ở góc tường.

"Thử ở đây này."

"Không phải chứ bác, cái quái gì vậy?!" Lục Viễn Thu trợn tròn mắt kinh ngạc.

Loading...