Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 165: Một ngày mặc, một ngày không

Cập nhật lúc: 2025-04-13 08:42:37
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây…

Lục Viễn Thu ngạc nhiên nhìn Bạch Thanh Hạ.

Phòng thử đồ này có chút đơn sơ quá rồi thì phải?

Khóe miệng cô gái giật giật, đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo: "Đều như vậy cả…"

Bác gái gật đầu: "Đúng vậy, đều thế này cả thôi, nhìn cháu là biết không hay đến đây rồi, yên tâm, không ai nhìn đâu!"

Bạch Thanh Hạ cầm hai bộ quần áo trên tay, liếc nhìn giá trên mác, một con số ba chữ số rất khoa trương, cô chỉ lướt qua, không nói gì, vì cô biết rõ giá trên mác chẳng liên quan gì đến cái giá cuối cùng mà bác gái nói.

Lục Viễn Thu đi trước đến góc tường, nhìn ngó bên trong mấy lần, xác định không có vấn đề gì, mới tránh ra: "Cậu vào thay đi, mình ở ngoài giữ rèm cho, phòng thử đồ này đơn sơ quá, suýt nữa tôi tưởng mình sống lại những năm chín mươi rồi."

Cô gái không để ý đến lời lẩm bẩm của Lục Viễn Thu, vén rèm bước vào, Lục Viễn Thu vội vàng đưa tay giữ chặt hai bên mép rèm bị hở, vừa ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình vừa vặn có thể nhìn thấy vầng trán bóng loáng của Bạch Thanh Hạ bên trong.

Cô gái đang cởi áo, ngẩng đầu đột ngột chạm ánh mắt với Lục Viễn Thu ở phía trên rèm.

"Khụ khụ!"

Lục Viễn Thu vội vàng cúi đầu, lẩm bẩm: "Rèm thấp quá."

Ánh mắt Bạch Thanh Hạ liếc xuống, mặt hơi ửng đỏ, tiếp tục cúi đầu cởi quần áo.

Bác gái ngồi trên ghế nhựa mắt cáo, cắn hạt dưa, thích thú nhìn cảnh này: "Cô bé này là em gái cháu à?"

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Lục Viễn Thu quay đầu, cười trừ đáp: "À... Vâng."

Nếu nói là bạn học, chắc bác ấy lại nghi ngờ lung tung.

"Em gái cháu xinh thật đấy, cậu thanh niên... cháu cũng trông khá cân đối."

Biểu cảm trên mặt Lục Viễn Thu cứng đờ.

Cân đối? Bác nói cháu giống cái cửa luôn đi cho rồi.

Không biết nói chuyện thì đừng cố quá được không?

Chốc lát sau, Bạch Thanh Hạ thay quần áo xong, vén rèm bước ra, bác gái lập tức tiến lên, vừa khen xinh đẹp một cách vô nghĩa, vừa chỉ vào vị trí gương toàn thân.

Bạch Thanh Hạ không đi về phía gương, chỉ hơi ngượng ngùng đứng trước mặt Lục Viễn Thu.

"... Được không?"

Cô khẽ lắc lắc hai cánh tay, nhỏ giọng hỏi, vành tai ửng đỏ.

Lục Viễn Thu nhìn, mỉm cười gật đầu: "Được, đẹp lắm."

Chỉ là một bộ đồ bóng chày phối màu đen trắng đơn giản, nhưng khi mặc lên người Bạch Thanh Hạ lại toát lên vẻ cao cấp.

Có lẽ là do cô vốn dĩ đã có khuôn mặt thiên kim tiểu thư.

Cô vốn dĩ đúng là thiên kim tiểu thư mà.

Lục Viễn Thu thở dài trong lòng, tiến đến giúp cô chỉnh lại cổ áo, sau đó hài lòng búng nhẹ vào chiếc kẹp tóc màu hồng trên đỉnh đầu cô bé.

"Mua!"

Sau khi mua hai bộ đồ thu trong tiệm của bà cô này, Bạch Thanh Hạ mặc bộ đồ bóng chày ban đầu, xót xa đút tay vào túi, sờ số tiền còn lại.

Hai bộ quần áo tổng cộng hết 203 tệ.

Cô muốn mặc cả thêm, nhưng lực bất tòng tâm, câu "rẻ một chút đi" nhỏ xíu ban đầu đã tiêu hao hết dũng khí của cô.

Thêm vào đó, ba chữ "không có lời, không có lời" phun ra như "Gatling" từ miệng bà cô, Bạch Thanh Hạ cuối cùng bị nghẹn họng không nói được gì.

Lục Viễn Thu chỉ lo đứng bên cạnh cười, dường như thấy dáng vẻ cô bé mặt đỏ ửng, luống cuống mặc cả kia thật đáng yêu.

Đi trên con đường nhỏ chưa đến trăm mét này, Lục Viễn Thu liếc nhìn làn da trắng nõn lộ ra từ cổ áo cô bé, ngập ngừng nói: "Đã đến đây rồi, hay là... tiện mua chút đồ mặc bên trong?"

Cô gái ngước mắt nhìn anh, lập tức từ chối: "Mình không thiếu, thật sự không thiếu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-165-mot-ngay-mac-mot-ngay-khong.html.]

Xin cậu đấy, đừng bắt mình tiêu tiền nữa mà...

Lục Viễn Thu nhìn thấu tâm tư của cô, cúi đầu nghiêm túc nói: "Bạch Thanh Hạ, mình nói cho cậu nghe, mấy trăm tệ dư ra này, người tiết kiệm như cậu chắc chắn sẽ không tiêu đâu, để đó làm gì? Đợi sau này dùng đến á? Mình nói cho cậu biết, đợi đến lúc cậu thật sự cần tiền, mấy trăm tệ cũng chẳng thấm vào đâu."

"Vậy nên, chi tiêu bây giờ để giải quyết vấn đề thực tế trước mắt còn hơn."

Bạch Thanh Hạ nghe vậy, cảm thấy có lý, còn đang do dự thì đột nhiên bị thiếu niên kéo vào một cửa hàng nội y nữ.

Bà chủ cửa hàng nội y là một người phụ nữ trang điểm đậm, hàng mi giả dài quá mức trông như bàn chải bồn cầu, bà ta nhìn hai người trẻ tuổi bước vào, lập tức tươi cười chào đón: "Mua cho em gái đây hả?"

Lục Viễn Thu: "Đúng."

Đáp lại một câu, anh đánh giá những bộ nội y nữ khiến người ta hoa cả mắt bên trong, nụ cười trên mặt có chút kỳ lạ.

Dù sống ngần này năm, đây vẫn là lần đầu tiên anh dẫn một cô gái đi mua nội y, cảm giác thật mới mẻ.

Ngay trước mặt hai người, trên kệ hàng bày một loạt nội y ren đen gợi cảm, kiểu dáng hở đáy.

Bạch Thanh Hạ nắm chặt bàn tay nhỏ trước ngực, ánh mắt lảng tránh, giả vờ không nhìn thấy, quay đầu đi chỗ khác, vành tai đỏ bừng.

Bà chủ lên tiếng: "Vậy thì phải mua một bộ rồi, cô em mặc cỡ nào?"

Lục Viễn Thu nhìn về phía Bạch Thanh Hạ.

Vẻ ửng hồng trên tai cô gái nhanh chóng lan lên mặt, cô ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp: "... Để em xem đã, xem đã..."

Chỉ là không muốn nói ra trước mặt Lục Viễn Thu.

Bà chủ vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, cứ xem xem thích kiểu nào."

Bạch Thanh Hạ chăm chú nhìn lướt qua những bộ nội y trên kệ, hai bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt trước ngực, cô bước đi rất nhanh, như thể sợ Lục Viễn Thu đuổi theo sau.

Cuối cùng, cô chọn được một bộ nội y màu trắng tinh, kiểu dáng khá kín đáo, kích cỡ từ nhỏ đến lớn. Ánh mắt cô lướt qua từng cái, cuối cùng lấy từ trên kệ một chiếc áo n.g.ự.c cỡ lớn, quay lại đưa cho bà chủ đang đứng phía sau.

Lục Viễn Thu lập tức nghển cổ, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào vị trí Bạch Thanh Hạ vừa lấy áo, không hề che giấu hành động của mình.

Bạch Thanh Hạ liếc thấy hành động của Lục Viễn Thu, vừa thẹn vừa giận siết chặt bàn tay nhỏ bé trước ngực.

32D.

Được.

Lục Viễn Thu âm thầm gật đầu.

Sau khi gói xong, Bạch Thanh Hạ trả tiền rồi xách túi rời khỏi cửa hàng.

Lục Viễn Thu vội vàng kéo tay cô lại: "Khoan đã, chỉ mua một bộ thôi à?"

Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu, xấu hổ trừng mắt nhìn anh, như thể muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.

"Mua một bộ để thay là được rồi, không cần nhiều thế."

Nói xong, cô liền bước thẳng về phía trước, trong lòng tức tối, muốn đánh cho Lục Viễn Thu một trận.

Lúc đầu còn chưa hiểu ý nghĩa của câu nói này, vừa bước ra hai bước, Lục Viễn Thu đột nhiên ngẩn người.

Mua một bộ để thay giặt thôi sao...?

Thường thì người ta mua hai bộ trở lên mới nói là mua để thay giặt, nhưng cô ấy chỉ mua một bộ, vậy là tính cả bộ đang có thì tổng cộng chỉ có hai bộ!

Bạch Thanh Hạ sạch sẽ như vậy, một bộ đồ lót không thể mặc mãi không giặt, chắc chắn là mỗi ngày giặt một lần...

Vậy thì...

Mẹ ơi...

Chẳng lẽ ở trường cô ấy một ngày mặc, một ngày không?

Đang nghĩ thì điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Viễn Thu lấy ra xem, là Tào Sảng.

"Alo? Sao đấy Sảng tử?"

"Anh Thu, chiều mấy giờ đi hát karaoke?"

Loading...