Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 180: Lục thị xí nghiệp
Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:33:56
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tấm lòng có thể trao đi vốn đã rẻ mạt và chẳng có bao nhiêu, lấy lại một tấm lòng đã trao đi đã là quá đáng, quá tham lam rồi, sao có thể còn lấy lại thêm một cái nữa?
Đương nhiên, còn lại mỗi người một cái, trong lòng Lục Viễn Thu thấy rất công bằng, nhưng cô chỉ thấy mình quá tham ăn, dù tiền mua bánh trứng đều là cô trả.
Con bé thật là cứng đầu, cố chấp, cứng nhắc, đầu óc chẳng biết linh hoạt chút nào, như một bà cụ sống ở những năm bảy tám mươi.
Bạch Thanh Hạ cúi đầu, hai bàn tay nhỏ nắm chặt trên đầu gối, vẻ mặt căng thẳng.
Lục Viễn Thu cắn một miếng bánh tart, Bạch Thanh Hạ lúc này ngước mắt nhìn.
Thấy Lục Viễn Thu ăn xong hai cái, cô đưa tay lau nước mắt, vẻ mặt buồn bã dịu đi phần nào.
Ăn xong, Lục Viễn Thu giơ tay lên gãi mũi cô, mắng: "Đồ ngốc!"
Cô bé rụt người lại, đôi mắt đẫm lệ ngơ ngác nhìn thiếu niên.
Lục Viễn Thu trừng mắt: "Còn dám trốn?"
Anh lại đưa tay gãi sống mũi nhỏ nhắn của Bạch Thanh Hạ, hỏi: "Có phải ngốc không? Trả lời tớ?"
Bạch Thanh Hạ lần này không trốn, nhưng cũng cụp mắt xuống không đáp, như một con mèo con chịu người bắt nạt ngồi trên ghế đối diện.
Lục Viễn Thu càu nhàu: "Giờ lại thành câm rồi à? Câm à? Hỏi đấy!"
Thấy cô không có phản ứng gì, Lục Viễn Thu thở dài, liếc nhìn bát cơm và rau chân vịt xào còn nguyên của cô, anh xua tay, bất lực nói: "Thôi thôi, ăn cơm đi đã."
Bấy giờ Bạch Thanh Hạ mới cầm đũa lên, cúi đầu, ăn từng miếng cơm và rau nhỏ.
Lục Viễn Thu tức đến mức muốn nghẹn luôn rồi, trợn trắng mắt, không biết nên nói gì.
Tuy Bạch Thanh Hạ rất tốt, nhưng đôi khi anh lại ghét cái tính cách cứng nhắc, không biết biến báo của Bạch Thanh Hạ.
Ví dụ như hai cái bánh trứng còn lại này, cậu ăn một cái, tôi ăn một cái, thì sao chứ?! Chết ai à!?
Nói ra thì, cái tính cách câu nệ quy củ của Bạch Thanh Hạ có chút giống nhị gia trong nhà, cũng chính là chủ tịch Lục thị xí nghiệp hiện tại.
Khi xưa, ông nội của Lục Viễn Thu cùng nhị gia tay trắng dựng nên Lục thị xí nghiệp, kết quả ông nội mất sớm, liền nhờ nhị gia chiếu cố chị dâu, tức bà nội của Lục Viễn Thu.
Nhị gia không có con cái, liền coi hai người cháu trai, tức bác cả và bác hai của Lục Viễn Thu, như người thừa kế để bồi dưỡng, ba người bọn họ hiện tại xem như chống đỡ cả một vùng trời của Lục thị xí nghiệp.
Bác ba Lục Uyên không màng chuyện buôn bán, dấn thân vào con đường làm quan.
Sau đó là lão cha vô dụng của Lục Viễn Thu, từ nhỏ thành tích kém cỏi, giống như Lục Viễn Thu trước kia, chỉ biết chảy nước mũi lòng thòng, ngây ngốc vui vẻ như thằng ngốc nhà địa chủ.
Đến đời Lục Viễn Thu, đời thứ ba, chỉ có năm người con.
Ngoài anh em Thu Đông ra, còn có chị lớn là nghiên cứu sinh, chị hai tốt nghiệp đại học, chị ba (con gái của bác ba) hiện đang là sinh viên năm nhất.
Lục Viễn Thu là cháu trai duy nhất trong ba đời, vốn được nhị gia định bồi dưỡng thành người thừa kế đời thứ ba của Lục thị xí nghiệp.
Kết quả biểu hiện của Lục Viễn Thu ở kiếp trước khiến ông thất vọng, nhị gia liền dồn trọng tâm vào việc bồi dưỡng chị lớn và chị hai.
Chị ba là một cô gái yếu đuối, u sầu, đam mê nghệ thuật hội họa, hoàn toàn không hứng thú với kinh doanh.
Về tương lai của Lục Dĩ Đông, chỉ có thể nói gen của Lục Thiên quá mạnh mẽ, cuối cùng Lục Dĩ Đông cũng hoàn toàn trở thành cô con gái ngốc của nhà địa chủ.
Đang nghĩ ngợi, cô gái đối diện đặt đũa xuống, Lục Viễn Thu lúc này mới nhận ra cô đã ăn xong, liền đứng dậy cùng cô đi về phía thùng rác.
Nhưng sau khi đổ rác xong, Lục Viễn Thu không vội đi ngay mà kéo cô đến quầy bán bánh trứng.
"Đi đâu vậy?"
"Đi mua bánh trứng cho cậu."
Nói xong, Lục Viễn Thu quay người lại nhìn xuống cô: "Lần này tớ mua, tớ mời cậu ăn, nhất định phải ăn."
Đến bên cửa sổ, dì nhìn hai người ngẩn người một chút, bất lực chỉ vào chiếc bánh trứng còn lại duy nhất, nói: "Chỉ còn một cái thôi, quẹt hai tệ nhé."
Lục Viễn Thu quẹt thẻ, đặt bánh trứng lên đôi tay đang nâng lên của Bạch Thanh Hạ.
"Ăn đi!"
Anh ghé sát mặt Bạch Thanh Hạ, ánh mắt hung hăng như thể muốn nói, nếu cậu không ăn nó, tôi sẽ ăn cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-180-luc-thi-xi-nghiep.html.]
Bạch Thanh Hạ ngơ ngác nhìn anh, Lục Viễn Thu quay đầu đi, rồi lại dùng ánh mắt ra hiệu về phía bánh trứng.
Cô nàng lúc này mới cúi đầu, há miệng cắn một miếng.
Cô bé chậm rãi nhai, ngẩng đầu nhìn Lục Viễn Thu lần nữa, Lục Viễn Thu đứng bên cạnh trừng mắt giám sát, cô bé dời ánh mắt sợ sệt đi, cúi đầu chăm chú ăn, không nhìn anh nữa.
"Ngon không?"
"Ngon ạ."
"Không tin, trả lời nhanh thế, chẳng có chút cảm xúc nào cả."
...
Hôm sau, thứ Ba.
Khi Lục Viễn Thu đến lớp, anh phát hiện Bạch Thanh Hạ mặc bộ đồ bóng chày phối màu đen trắng mà anh đã mua cho cô vào cuối tuần.
Quần là chiếc quần jean xanh bó sát lấy từ một bộ đồ khác.
Dưới bàn học, đôi chân thon dài của cô bạn được bao bọc trong chiếc quần jean, hai bắp đùi tròn trịa khép chặt, không một khe hở, làn da mịn màng khiến người ta chỉ muốn đặt tay lên.
Thật lòng mà nói, nếu bạn cùng bàn là con trai, Lục Viễn Thu đã sờ đến bóng loáng cả chân cậu ta sau một học kỳ rồi.
Tiếc là bạn cùng bàn lại là con gái.
Anh hỏi: "Sao không mặc chiếc quần đen kia? Cái quần hợp với áo bóng chày này mà."
Nghe câu hỏi đó, vẻ mặt Bạch Thanh Hạ hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng đáp: "Sáng nay ở nhà tớ vốn định mặc cái quần đó..."
"Rồi sao? Sao thế?"
Lục Viễn Thu ngáp một cái, chống cằm lên bàn, thờ ơ nhìn cô.
Cô bạn lại im lặng.
Cô mở sách giáo khoa ra đọc thầm, đến khi bị Lục Viễn Thu nhìn đến vành tai ửng đỏ.
"Sao không nói gì?"
Nhìn một hồi, Lục Viễn Thu chợt nhận ra, sắp cuối tháng... Chắc cô nàng đến tháng rồi?
Khụ, không lẽ sáng nay bị tràn?
Suýt nữa thì quên mất ngày của cô nàng.
Có lẽ mấy miếng băng vệ sinh lần trước mua ở siêu thị đã dùng hết rồi, nhớ đến cái túi nilon đen, Lục Viễn Thu nghiêm túc hỏi: "Lần này cậu đừng có tham rẻ mua loại rời nữa đấy nhé?"
Bạch Thanh Hạ đột nhiên quay đầu, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lục Viễn Thu, rõ ràng không ngờ anh lại đoán ra lý do này.
"Không có."
Nói xong, cô ngượng ngùng vội vàng quay mặt đi.
Lục Viễn Thu gật đầu: "Vậy thì tốt."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Tiết ngữ văn đầu tiên, Trương Bác Văn, lớp trưởng thể dục, hôm nay thuyết trình về ngôi sao bóng rổ nổi tiếng Kobe Bryant.
Mấy buổi thuyết trình trước giờ ngữ văn gần đây, mọi người hoặc giới thiệu một cuốn sách, một bộ phim, hoặc một ngôi sao, cứ như một khuôn mẫu cố định.
Trương Bác Văn thuyết trình xong, đến phần hồi hộp nhất.
Lưu Vi đứng cạnh cửa lớp nói: "Chọn người thuyết trình tiếp theo đi."
Tất cả mọi người cúi đầu, như thể sắp phải đối mặt với chuyện sống còn.
Đương nhiên, những người có quan hệ bình thường với Trương Bác Văn không cần quá lo lắng.
"Vương Hạo Nhiên."
Trương Bác Văn nghiêm mặt chỉ vào cậu thiếu niên tóc bổ luống ngồi ở giữa lớp, người có quan hệ khá tốt với cậu ta, đang cúi đầu.
Vương Hạo Nhiên ngẩng phắt đầu, vẻ mặt căm phẫn trừng mắt nhìn cậu ta, lộ ra vẻ "Ông đây biết ngay mày sẽ chọn tao!".
Trên đài, Trương Bác Văn đắc ý cười.
Thấy cảnh này, Lục Viễn Thu hả hê nói với cô bạn bên cạnh: "Nếu đến lượt cậu diễn thuyết, người cậu chọn tiếp theo có phải là tớ không?"