Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 20: Phải cứng rắn với cô khi cần!

Cập nhật lúc: 2025-01-13 10:32:53
Lượt xem: 12

Bạch Thanh Hạ rõ ràng là người có cá tính, nhìn cái cách cô ấy nhiều lần trừng mắt mình là biết, muốn cô ấy làm việc gì mà cứ mềm mỏng khuyên bảo thì chẳng có tác dụng gì đâu.

Phải đối đầu với côấy, xem ai chịu được ai.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Đương nhiên, Lục Viễn Thu luôn là kẻ chiến thắng.

Hừ, bí mật ăn cắp đồ này, mình hưởng cả đời cũng được, bí mật này đúng là ngon lành cành đào.

Phía trước lớp học.

“Hôm đó, tôi lách qua năm người chỉ trong một đường bóng, xoay người một cái đã khiến tên to con lớp bên ngã lăn quay, rồi bật nhảy lên úp rổ thành công.”

Lớp trưởng Vương Hạo Nhiên đang thao thao bất tuyệt kể về khoảnh khắc huy hoàng của mình trên sân bóng rổ.

Cậu ta giơ tay phải lên, trông như đang làm động tác ném bóng, nhưng thực chất là đang khoe bắp tay.

Thế nhưng khi cậu ta nhìn về phía Hồ Thải Vi, lại phát hiện ánh mắt cô không hề đặt ở đây.

Nhìn theo hướng mắt của cô, Vương Hạo Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ chỗ Lục Viễn Thu.

Cậu ta cười nói: “Hôm nay thời tiết đẹp thật, rất thích hợp đi dạo trên sân vận động, cậu thấy đúng không, Thải Vi? Này, Thải Vi?”

Hồ Thải Vi chẳng nghe lọt tai câu nào, cô ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía góc lớp.

Đến nơi, Hồ Thải Vi không nhịn được lấy tay bịt mũi, mùi chân của hai anh em sinh đôi nhà họ Lưu đúng là kinh khủng.

“Lục Viễn Thu!”

Cô ta vừa dậm chân vừa gọi.

Bạch Thanh Hạ thấy vậy, mặt lạnh tanh quay đi, chuyên tâm ăn bánh bao nhưng vẫn không quên vểnh tai lên nghe ngóng.

Lục Viễn Thu quay lại, thấy Hồ Thải Vi, liền hỏi: "Gì thế?"

"Ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Hồ Thải Vi xoay người bỏ đi. Đến cửa, cô tưởng Lục Viễn Thu sẽ đi theo, nào ngờ anh vẫn ngồi ì ra đó!

"Lục Viễn Thu! Cậu quá đáng lắm rồi đấy!"

Hồ Thải Vi đứng ở cửa sau, hét lớn đầy phẫn nộ.

Tiếng hét khiến không ít người trong lớp ngoái nhìn, cả lớp trưởng Vương Hạo Nhiên cũng không ngoại lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-20-phai-cung-ran-voi-co-khi-can.html.]

Chuyện gì thế nhỉ? Lục Viễn Thu làm gì Hồ Thải Vi vậy?!

Những đôi tai hóng hớt đều dựng đứng lên.

Lục Viễn Thu nhìn cô nàng tóc hai b.í.m đứng ở cửa với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Tôi làm sao? Có gì thì nói luôn đi, tôi lười ra đấy."

Hồ Thải Vi bèn quay lại. Đứng cạnh bàn Lục Viễn Thu, thấy có nhiều người nên cô không dám nói to, chỉ nghiến răng: "Cậu đừng có được tấc lại muốn tiến thước! Tôi nói đồng ý lời tỏ tình của Vương Hạo Nhiên chỉ là để dọa cậu thôi, nói đùa đấy, tôi..."

Hồ Thải Vi liếc mắt về phía Vương Hạo Nhiên, nhỏ giọng nói: "Tôi không thích cậu ta."

Lục Viễn Thu cười: "Vậy cậu thích tôi à?"

Hồ Thải Vi đỏ mặt, vội vàng nói: “Tớ đã nói rồi, bây giờ chúng mình còn nhỏ, không thể yêu đương, chờ tốt nghiệp...”

Bạch Thanh Hạ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Cô giáo đến kìa.”

Hồ Thải Vi quay đầu lại, quả nhiên thấy cô giáo chủ nhiệm Lưu Vi cầm sách giáo khoa bước vào lớp.

Cô Lưu Vi đúng là chẳng có chút lương tâm nào, giờ ra chơi thì đến sớm, tan học lại chả thấy đâu.

Hồ Thải Vi tức giận dậm chân, đành phải quay về chỗ ngồi.

Lục Viễn Thu tò mò liếc nhìn Bạch Thanh Hạ, đây là lần đầu tiên anh thấy cô chủ động lên tiếng.

Cô nàng lại làm như không có chuyện gì xảy ra, lấy sách ngữ văn ra.

Thời gian dần trôi đến giữa trưa.

Học sinh trong lớp đều về nhà hoặc đi xuống căn tin, Hồ Thải Vi cả buổi sáng không có cơ hội nói chuyện với Lục Viễn Thu, bây giờ thấy có cơ hội, lại chạy đến.

“Lục Viễn Thu, đi ăn cơm với tớ!”

“Xin lỗi, tớ phải học bài.”

Lục Viễn Thu vẫn ngồi yên tại chỗ, Hồ Thải Vi không làm gì được anh, cuối cùng bị đứa bạn thân lôi đi.

Dần dần, trong lớp chỉ còn lại Bạch Thanh Hạ và Lục Viễn Thu.

Lục Viễn Thu muốn xem cô gái bên cạnh mỗi lần đi căn tin muộn như vậy, rốt cuộc cô ăn gì, hay là chẳng ăn gì cả.

Ps.

Mong các bạn hãy thêm truyện vào bộ sưu tập, theo dõi và đọc truyện nhé! Sách này sống được là nhờ cả vào các bạn đó!

Loading...