Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 28: Cảnh tượng dưới bộ đồng phục nữ sinh nên được miêu tả như thế nào?

Cập nhật lúc: 2025-01-15 09:11:56
Lượt xem: 10

Lục Viễn Thu không sao diễn tả được cảm giác này.

Nếu phải hình dung, chỉ có thể nói anh đã hiểu rõ hơn về cụm từ "cô nàng mềm mại" thời thanh xuân.

Sự mềm mại trong chốn danh lợi có thể là nhờ silicon, nhưng sự mềm mại lúc này, tuyệt đối là hàng thật.

Sau này ai mà cưới được cô ấy thì thật là hạnh phúc, có thể ôm cả ngày không chán.

Cõng Bạch Thanh Hạ đến bên bậc thang, Lục Viễn Thu hơi cúi người, để Bạch Thanh Hạ lấy cặp sách của mình, rồi lại đi thêm hai bước, để cô lấy cả cặp của anh nữa.

“Cứ đeo cặp lên cổ tớ là được.”

“Nặng lắm, cổ sẽ đau.”

Giọng Bạch Thanh Hạ vang lên gần bên tai, Lục Viễn Thu thấy cô mỗi tay một cặp, sợ cô mỏi, bèn bước nhanh hơn tới phòng y tế.

Lục Viễn Thu không nhìn thấy nụ cười tươi tắn như nắng xuân đang nở rộ trên gương mặt thiếu nữ.

“Ai đẩy cậu, thấy không?”

“Không.”

“Vậy cậu có nghi ngờ ai không?”

“Không.”

Lục Viễn Thu ngạc nhiên quay đầu lại, liếc thấy vẻ mặt bình thản của cô, anh bất lực nói: “Cậu sợ tớ cho bọn họ một trận hả?”

Bạch Thanh Hạ: “Hả?”

Lục Viễn Thu: “Bó tay với cậu rồi.”

Đến phòng y tế, Lục Viễn Thu cõng Bạch Thanh Hạ đi một vòng mà vẫn không thấy bác sĩ đâu.

“Người đâu?!”

Lục Viễn Thu lại đi tìm một vòng nữa nhưng vẫn không thấy, đành đặt Bạch Thanh Hạ xuống giường trải ga trắng dùng một lần.

Cô gái ngồi bên mép giường, hai mũi chân chạm đất.

Lục Viễn Thu lại tìm kiếm một lượt, vẫn không thấy bóng dáng bác sĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-28-canh-tuong-duoi-bo-dong-phuc-nu-sinh-nen-duoc-mieu-ta-nhu-the-nao.html.]

“Thôi được, để tôi tự làm!”

Anh dứt khoát nói rồi bê một chiếc ghế nhỏ ngồi đối diện Bạch Thanh Hạ. Bạch Thanh Hạ bỗng chốc khép chặt hai chân, cảnh giác hỏi: “Làm gì?”

Lục Viễn Thu: “Xem cậu bị bong gân, trật khớp hay gãy xương chứ sao?”

Hai tai Bạch Thanh Hạ đỏ ửng, nhưng giọng vẫn lạnh nhạt: “Cậu biết xem à?”

“Nói nhảm, ở quê tôi toàn bó xương cho lợn nái trong làng đấy.”

Bạch Thanh Hạ khó hiểu: “Lợn nái thì sao lại…”

Đột nhiên cô hiểu ra, xấu hổ đ.ấ.m một cái vào vai Lục Viễn Thu.

Anh chàng cười ha hả, đồng thời nắm lấy chân phải của Bạch Thanh Hạ.

Đôi giày vải trên chân cô rất sạch sẽ, nhưng đế giày lại có rất nhiều vết nứt, thậm chí đã ngả vàng, xem ra mua đã lâu rồi.

Lục Viễn Thu cởi giày của cô, một chiếc tất trắng tinh hiện ra, Bạch Thanh Hạ thẹn thùng cắn môi, hai chân khép chặt.

Nhưng hành động tiếp theo của Lục Viễn Thu lại khiến cô xấu hổ đến mức muốn giơ chân đạp c.h.ế.t anh!

Lục Viễn Thu ung dung đưa bàn chân mang tất trắng với vòm cong tuyệt đẹp lên mũi ngửi, Bạch Thanh Hạ còn chưa kịp phản ứng đã nghe anh thắc mắc: "Cả ngày rồi mà sao chân cậu không hôi?"

"Cậu... Cậu bị điên à!"

Dù là người cao ngạo, trầm tĩnh như Bạch Thanh Hạ, lúc này cũng không nhịn được mà buông lời mắng mỏ.

Lục Viễn Thu bĩu môi, lại nắm lấy bàn chân phải mà Bạch Thanh Hạ vừa rụt về, cô giãy giụa, anh liền bá đạo vỗ mạnh vào bắp chân cô: "Ngoan nào!"

Bạch Thanh Hạ nhục nhã nghe theo, ánh mắt căm tức nhìn anh.

Lục Viễn Thu cởi tất của cô, để lộ ra một đoạn da chân trắng nõn cùng gót chân hồng hào nhỏ nhắn mới dừng lại.

Rồi anh đưa tay nắm lấy cổ chân trắng muốt hơi sưng lên của cô, Bạch Thanh Hạ khẽ rên lên một tiếng.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

P/s:

Mong mọi người tiếp tục theo dõi!

Loading...