Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 31: Người cha đặc biệt của Bạch Thanh Hạ
Cập nhật lúc: 2025-01-15 09:12:02
Lượt xem: 9
Lục Viễn Thu ngẩn người: “Sẽ thế nào?”
Bạch Thanh Hạ cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Ông ấy sẽ cầm gậy đuổi đánh người ta.”
Nghe vậy, Lục Viễn Thu nhướng mày: “Ba cậu dữ vậy?!”
Bạch Thanh Hạ thoáng chốc lộ vẻ ngại ngùng, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, khẽ gật đầu rồi xoay người bước đi.
Lục Viễn Thu gọi với theo: “Này!”
Bạch Thanh Hạ quay lại, nghi hoặc nhìn anh.
Lục Viễn Thu bất đắc dĩ nói: “Cậu có biết phép tắc không? Tan học về nhà phải chào tạm biệt chứ?”
Nghe vậy, trên gương mặt lạnh lùng của Bạch Thanh Hạ hiếm hoi nở nụ cười, cô nhẹ giọng nói: “Bai bai.”
“Bai bai.”
Lục Viễn Thu mỉm cười, nụ cười mang theo chút gì đó dịu dàng.
Nhìn dáng vẻ hơi loạng choạng nhưng không có gì đáng ngại của cô gái, anh yên tâm quay người lên xe đạp, đạp về phía nhà.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Bạch Thanh Hạ cũng vội quay đầu lại. Cô nhìn theo bóng lưng Lục Viễn Thu đạp xe khuất dần, đứng lặng hồi lâu.
Mãi đến khi Lục Viễn Thu biến mất trong dòng người, Bạch Thanh Hạ mới quay người lại.
Cô ngước nhìn ráng chiều màu cam trên nền trời, đưa tay vén tóc ra sau tai. Gương mặt thanh tú được ánh hoàng hôn nhuộm vàng, khẽ nở một nụ cười dịu dàng.
Hai chiếc cặp sách, một xanh một hồng, dần tách nhau ra ở cổng trường Thất Trung Lô Thành (trung học số 7).
Bên kia đường, tiếng rao bán bánh rán, bánh gạo chiên giòn vang lên du dương, dường như vẽ nên một bức tranh yên bình, tĩnh lặng.
“Mình phải học hành chăm chỉ!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-31-nguoi-cha-dac-biet-cua-bach-thanh-ha.html.]
“Mình phải phấn đấu vươn lên!!!”
“Mình phải đỗ đại học top 985 (1) !!! 211 (2) !!!”
“Mình, Lục Viễn Thu! Sẽ trở thành thủ khoa Lô Thành!”
Về đến nhà, Lục Viễn Thu đứng lên ghế, tay chỉ lên trần nhà, hùng hồn tuyên bố với bố Lục Thiên và mẹ Tô Tiểu Nhã.
Nghe con trai gào rú, mẹ anh vỗ tay đầy trìu mến.
Lục Thiên ngồi bên bàn lại khịt mũi cười khẩy, nhổ vỏ hạt dưa xuống đất.
Lục Viễn Thu chợt thấy bố mình hồi trẻ trông hơi giống Ngụy Tường, nhất là cái vẻ chế giễu vừa rồi.
Lục Thiên nhìn sang Tô Tiểu Nhã, cười mỉa mai: “Nhìn xem, đứa học dốt nhất lớp cũng thích mơ mộng hão huyền, xem ra giấc mơ giẫm lên đầu Bill Gates để làm người giàu nhất của tôi cũng chẳng còn xa nữa đâu.”
Tô Tiểu Nhã giận dỗi vỗ vai Lục Thiên: “Anh nói con trai như thế à? Anh không thể khích lệ nó một chút sao?”
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
“Chậc.” Lục Thiên lại cười khẩy, vẫn thản nhiên cắn hạt dưa.
Lục Viễn Thu cười nhạt: “Xin lỗi nhé, kỳ thi cuối kỳ vừa rồi con đứng thứ hai từ dưới lên, tiến bộ rồi đấy.”
Bỗng nhiên, hạt dưa trên tay Lục Thiên rơi lả tả xuống đất, ông kinh ngạc nhìn sang: “Thật hay giả vậy? Con trai!”
Cũng chẳng trách ông có vẻ mặt này, bởi vì Lục Viễn Thu đã hai năm liền giữ vững danh hiệu đứng bét lớp.
“Đương nhiên là thật. Có người vắng thi nên con mới lên được á, kỳ thi tháng tới khỏi phải ngồi bàn cuối phòng thi cuối cùng nữa rồi.”
Nụ cười trên mặt Lục Thiên đông cứng lại.
Ông tiện tay ném hạt dưa vào đĩa: “Mẹ kiếp, nghe thằng nhóc này nói chuyện tốn mất mấy giây cuộc đời của lão tử!”
“Nhớ năm đó, bài kiểm tra 100 điểm lão tử còn được 37 điểm! Còn mày? Bài 150 điểm mà chỉ được 20 mấy điểm, đúng là một đời không bằng một đời, gen học bá của lão tử mày chẳng thừa hưởng được tí nào!”
Lục Viễn Thu im lặng, xem chừng đã tìm ra nguyên nhân học dốt của mình…