Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 32: Người cha đặc biệt của Bạch Thanh Hạ
Cập nhật lúc: 2025-01-15 09:12:03
Lượt xem: 13
Lục Thiên nói xong, xua tay: “Thôi, đàn gảy tai trâu, anh đi siêu thị đây.”
Tô Tiểu Nhã nghi hoặc hỏi: “Không phải còn dì Lưu sao? Anh đi làm gì?”
Lục Thiên đáp: “Cháu trai bà ấy mới sinh, bà ấy nghỉ việc về quê chăm cháu rồi, giờ siêu thị đang thiếu người.”
Nghe vậy, Lục Viễn Thu bỗng chốc nảy ra ý tưởng, vội vàng nói: “Bố, con có người thay thế dì Lưu được đấy!”
“Ai?”
“Bạn học con.”
“Học sinh à? Vớ vẩn.”
Lục Viễn Thu vội vàng níu lấy ông bố, năn nỉ: “Tối tan học cậu ấy có thể đến trông siêu thị mà, giảm lương xuống một chút là được chứ gì?”
Lục Thiên nghe vậy, trầm ngâm suy nghĩ: “Cũng đúng, làm lỡ việc học của con bé, con thi đại học lại bớt được một đối thủ cạnh tranh.”
Lục Viễn Thu nhìn Lục Thiên, tuy rằng cảm thán đường suy nghĩ của ông bố mình thật kỳ quái, nhưng khóe miệng vẫn giật giật, cố nặn ra nụ cười, giơ ngón cái lên: “Vẫn là bố giác ngộ cao! Quả không hổ danh học bá năm xưa từng đạt 37 điểm!!!”
Lục Thiên đắc ý ngẩng đầu: “Đương nhiên!”
Tô Tiểu Nhã lắc đầu im lặng.
Hai cha con này đúng là hết thuốc chữa.
Lục Thiên cười vỗ vai con trai: “Được rồi, mai dẫn nó đến gặp bố, bố đi siêu thị đây.”
Bố đi rồi, Lục Viễn Thu nhìn quanh phòng khách, nghi hoặc hỏi: “Lục Dĩ Đông đâu rồi?”
Tô Tiểu Nhã liếc nhìn cửa phòng con gái, nói: “Trước khi con về, nó vừa bị mẹ với bố con mắng cho một trận.”
“Vì sao ạ?”
Tô Tiểu Nhã nhỏ giọng nói với con trai: “Dạo này em gái con hay lại gần một người đàn ông có vấn đề tâm thần ở cổng trường 65, bị giáo viên phản ánh. Mẹ với bố lo con bé bị bắt nạt, dù sao đối phương cũng là đàn ông.”
Đúng lúc này, cửa phòng Lục Dĩ Đông bỗng bật mở, cái đầu nhỏ của cô bé thò ra, hét lớn: “Chú Quần Yếm không phải người xấu!!!”
Cô bé đứng ở cửa, mặc bộ đồ ngủ hình gấu bông màu hồng đáng yêu, bĩu môi, mặt mũi phừng phừng tức giận, rồi lại đóng sầm cửa.
Nhìn cảnh này, hai mẹ con ở phòng khách ngơ ngác nhìn nhau.
Nghe mẹ giải thích lại một lần nữa, Lục Viễn Thu mới hiểu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-32-nguoi-cha-dac-biet-cua-bach-thanh-ha.html.]
Hóa ra ở cổng trường cấp hai của em gái, trường 65 Lô Thành, có một người đàn ông trung niên ngờ nghệch hay đi lang thang, bị học sinh gọi là “kẻ ngốc”.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Nhưng nghe Lục Dĩ Đông gọi ông ta là “Chú Quần Yếm”, Lục Viễn Thu bỗng nhớ lại một đoạn ký ức.
Anh cũng học cấp hai ở trường 65, và người đàn ông ấy đã lang thang ở cổng trường từ hồi anh còn đi học.
Dù có chút khờ khạo, nhưng ông ta trông khá đẹp trai, ăn mặc sạch sẽ, rõ ràng được gia đình chăm sóc tốt. Ông ta rất thích mặc một chiếc quần yếm màu xanh, trông vừa ngây ngô vừa đáng yêu.
Nhưng khi Lục Viễn Thu học cấp hai, những học sinh cấp hai khác rất thích bắt nạt ông chú quần yếm.
Họ thường ném đá vào ông, hoặc cố ý đánh lúp sau lưng rồi cười phá lên bỏ chạy, hoặc cả đám xúm lại chế giễu ông...
Lúc ấy, ông chú quần yếm chỉ biết luống cuống tay chân.
Hồi đó, Lục Viễn Thu thấy rất khó chịu nên thường ra ngăn cản.
Nhưng Lục Viễn Thu nhớ có một nữ sinh cùng trường còn bức xúc hơn. Có lần, cô bé thậm chí còn cầm cả cây chổi xông vào đám học sinh đang bắt nạt ông chú, đuổi chúng chạy té khói.
Khoảnh khắc ấy, trong mắt Lục Viễn Thu, cô bé thật oai phong, như một nữ anh hùng bảo vệ hòa bình thế giới.
Nhưng Lục Viễn Thu không biết tên cô bé, chỉ nhớ cô bé khá gầy, tóc dài rối bù, mặt mũi lúc nào cũng bị che khuất.
Có lẽ vì cô bé rất quan tâm đến ông chú quần yếm, nên mỗi khi nhìn thấy cô, ông đều mỉm cười trìu mến như nhìn con gái, thậm chí còn vui vẻ nhảy chân sáo.
Nhìn chằm chằm vào cửa phòng em gái, Lục Viễn Thu bỗng im lặng.
Hồi cấp hai đã có một nữ sinh kiên quyết bảo vệ ông chú quần yếm.
Tính ra, bây giờ cô bé ấy chắc cũng học cấp ba như mình rồi.
Vậy là chú mặc quần yếm đã mất đi người bảo vệ.
Vậy nên...
Có phải em gái đã thay thế cô gái kia, kế thừa tinh thần chính nghĩa của cô ấy, lựa chọn tiếp tục bảo vệ người chú hay mặc yếm, lang thang ở cổng trường cấp 2 số 65 và chỉ biết cười ngây ngô kia không?
Nghĩ vậy, Lục Viễn Thu quay sang nhìn mẹ, nói: “Mẹ, con nghĩ mẹ nên tìm hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện rồi hãy quyết định có nên trách phạt em gái hay không.”
T/N:
Một lần nữa tha thiết mong mọi người mỗi ngày đều đọc truyện, sau khi truyện được đăng ký bản quyền sẽ có chương bù!