Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 37: Hạ Hạ chạy nhanh, ba ba đuổi không kịp
Cập nhật lúc: 2025-01-15 09:14:26
Lượt xem: 3
"Cái gì cơ... Mang cho ba cậu ăn á?"
Lục Viễn Thu cảm thấy tai mình như nghe nhầm.
"Không phải... Ý cậu là, bây giờ cậu ra khỏi trường, mang cơm này về cho ông ấy ăn?"
Anh hỏi với vẻ mặt khó tin.
Bạch Thanh Hạ khẽ gật đầu.
Nhìn biểu cảm của Lục Viễn Thu, hình như anh không đồng ý.
Bạch Thanh Hạ bèn đặt đũa xuống, lặng lẽ ngừng bỏ đồ ăn vặt vào hộp cơm. Dù sao thì mấy thứ này cũng là của Lục Viễn Thu mang đến…
Cô ngồi đó, vẻ mặt hơi lúng túng.
Cứ như đang chờ Lục Viễn Thu lấy lại đồ ăn vặt, hoặc ra "tử lệnh" gì khác. Cô biết rõ Lục Viễn Thu chỉ có ý tốt cho cô ăn, chứ không phải cho ba cô.
Lục Viễn Thu không hiểu nổi.
Thực ra anh đã có thành kiến với ba của Bạch Thanh Hạ từ lâu rồi.
Ông bố kiểu gì vậy?
Bắt con gái phải đi ăn trộm bánh mì ở siêu thị chưa nói, lại còn bắt con bé mang cơm từ căng tin trường học về cho mình nữa?
Lục Viễn Thu cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng.
Nếu không phải nể mặt Bạch Thanh Hạ, anh đã "đến nhà thăm hỏi" ông bố này rồi.
Với tính Lục Viễn Thu, anh hoàn toàn làm được chuyện đó.
Khốn kiếp! Càng nghĩ càng tức.
Con gái xinh xắn thế này, học giỏi thế này, nếu là con gái mình, anh đã cưng chiều như công chúa rồi!
Dù có nghèo đến mấy, anh cũng sẽ đập nồi bán sắt, bán m.á.u lấy tiền, thà mình nhịn đói chứ không để con bé thiếu ăn.
Lục Viễn Thu hít sâu một hơi, cảm thấy bực bội vô cùng, bèn đập mạnh tay xuống bàn, chửi thề một tiếng.
"Trời đất!"
Hai chiếc đĩa bị chấn động nhảy dựng lên, Bạch Thanh Hạ cũng giật mình.
Cô ngẩng đầu, rụt rè nhìn Lục Viễn Thu, hai giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má.
Cô khẽ nói: "Mình xin lỗi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-37-ha-ha-chay-nhanh-ba-ba-duoi-khong-kip.html.]
Nói xong, Bạch Thanh Hạ vội vàng lấy tay áo lau nước mắt, rồi lại lấy đồ ăn vặt ra khỏi hộp cơm, đặt vào đĩa, đẩy về phía Lục Viễn Thu.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Lục Viễn Thu ngơ ngác: "Cậu làm gì vậy?"
Bạch Thanh Hạ cúi đầu: "Mình no rồi, cảm ơn cậu đã cho mình mấy thứ này, mình cảm ơn cậu nhiều lắm..."
Sợ Lục Viễn Thu hiểu lầm mình đang giận dỗi, Bạch Thanh Hạ ngẩng mặt lên, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Cô biết Lục Viễn Thu chịu cho cô đồ ăn đã là tốt lắm rồi.
Là cô không biết điều, còn muốn mang cho người khác nữa.
Lục Viễn Thu suýt nữa thì bật cười.
Anh lại đẩy đĩa đồ ăn về phía cô: "Không phải... Mình cũng đâu có nói không cho cậu mang về cho ba cậu, chỉ là... Cậu ăn cái đùi gà đi đã, được không? Còn lại thì mang về."
Bạch Thanh Hạ cúi đầu, lắc đầu nhẹ: "Mình no lắm rồi, không ăn được nữa."
Mẹ nó!
Lục Viễn Thu bỗng muốn tự véo mình một cái... Tức điên lên được, tức đến mức đầu óc thiếu máu.
Con bé này cứng đầu thật!
Thôi, chịu thua nó rồi. Lúc này Lục Viễn Thu cũng không nỡ mắng cô, dù sao con bé cũng rất hiếu thảo, đó là điều tốt, trách thì chỉ có thể trách ba nó.
Vậy nên anh tự điều chỉnh cảm xúc, nói ngay: "Được rồi được rồi, mang về cho ông ấy đi, mình đồng ý, cậu bỏ vào hộp đi."
Bạch Thanh Hạ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lục Viễn Thu, như muốn xác nhận sắc mặt của anh.
Lục Viễn Thu bèn cố gắng kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười thân thiện, tỏ vẻ mình không để ý, đồ ăn vặt cô muốn làm gì thì làm.
Lúc này cô gái mới yên tâm dùng đũa gắp đồ ăn vặt bỏ vào hộp cơm.
Cô bỏ hộp cơm vào túi nilon, rồi cho vào cặp, sau khi đứng dậy, Bạch Thanh Hạ khẽ cúi chào Lục Viễn Thu, nói: "Cảm ơn cậu."
Đừng có nói tôi là người tốt, đừng có nói tôi là người tốt...
Lục Viễn Thu thầm niệm trong lòng với vẻ mặt vô cảm.
Bạch Thanh Hạ không nói gì.
Nhìn bóng lưng cô gái rời khỏi căng tin, Lục Viễn Thu thở dài.
Giá mà con bé là con gái mình thì tốt biết mấy. Anh thầm nghĩ, rồi bất đắc dĩ cười một tiếng.
…