Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 39: Tối học thêm, toàn trường cúp điện, một màn lãng mạn sắp diễn ra?
Cập nhật lúc: 2025-01-15 09:14:32
Lượt xem: 6
“Ngon không?” Bạch Thanh Hạ dịu dàng hỏi người đàn ông.
Người đàn ông ăn đến miệng bóng nhẫy, vui vẻ đung đưa hai chân: “Ngon, ngon lắm, Hạ Hạ ăn chưa?”
Vừa dứt lời, ông lại quên mất mình vừa hỏi gì.
Bạch Thanh Hạ kiên nhẫn lặp lại, giọng nói êm ái như hát ru: “Con ăn rồi ạ, ăn hai cái rồi, đùi gà ngon lắm.”
Cô lấy khăn giấy lau miệng cho người đàn ông, rồi tiếp tục dùng đũa gắp cơm trắng đút cho ông.
Đúng lúc này, một cô bé tóc ngắn tung tăng chạy ra từ cổng trường số 65, tay cầm chiếc bánh dứa vừa mua.
Cô bé định sang đường, nhưng lại thấy chị gái xinh đẹp đang ngồi đút cơm cho chú mặc yếm kia.
Lục Dĩ Đông nhìn một lúc, mỉm cười rồi lại tung tăng chạy về trường, mái tóc ngắn ngang tai lắc lư như con sứa nhỏ.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Thôi được rồi, hôm nay lại là chị ấy giành trước mình đút cơm cho chú yếm rồi.
Hơn một giờ chiều.
Bạch Thanh Hạ đeo cặp sách về lớp, thấy Lục Viễn Thu đã ngồi vào chỗ học bài.
Khác thường thay, khi đến chỗ ngồi, cô chủ động mỉm cười chào: “Chào buổi chiều.”
Lục Viễn Thu giật mình quay lại, nhìn cô như thấy ma.
Bạch Thanh Hạ hơi lúng túng, né tránh ánh mắt của anh, khẽ hỏi: “Sao vậy…”
Lục Viễn Thu nói: “Mặt trời mọc đằng Tây à? Cô nàng lạnh lùng, bất lịch sự lại chủ động chào mình?”
Bạch Thanh Hạ không nói gì, lúng túng đặt cặp xuống, mở ra lấy sách vở tiết đầu.
Lục Viễn Thu thuận miệng hỏi: “Sao rồi, ba cậu ăn có vui không?”
Bạch Thanh Hạ vui vẻ đáp: “Vui ạ.”
Lục Viễn Thu quay sang nhìn cô, thấy nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi cô gái, hỏi: “Vậy nên đây là lý do chiều nay cậu vui thế à?”
Bạch Thanh Hạ ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau mới gật đầu.
“Chậc.” Lục Viễn Thu khẽ cười.
Anh thật sự không biết nên nói gì.
Nhưng cũng chẳng có gì để nói, con bé hiếu thảo, anh còn có thể trách nó sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-39-toi-hoc-them-toan-truong-cup-dien-mot-man-lang-man-sap-dien-ra.html.]
Lục Viễn Thu dặn dò: “Tối nay tan học tự học đi siêu thị với minh, ba mình đang ở đó chờ cậu, ông ấy là chủ siêu thị, nói muốn phỏng vấn cậu.”
Nghe vậy, Bạch Thanh Hạ kinh ngạc quay phắt lại.
Lục Viễn Thu nhướng mày: “Đừng lo, tuy ba mình hơi ngốc nhưng cũng dễ tính, sẽ không làm khó cậu đâu.”
Bạch Thanh Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên đi phỏng vấn, cô thật sự không biết phải làm sao, chẳng lẽ phải đọc thuộc lòng công thức lượng giác cho người ta nghe?
“Sao cậu lại nói ba mình như vậy?” Bạch Thanh Hạ khẽ hỏi.
Lục Viễn Thu nhìn cô: “Hả?”
“Hơi ngốc…”
Lục Viễn Thu tỏ vẻ kỳ quái: “Mình không chỉ muốn nói ba mình, mà còn muốn nói ba cậu nữa, ba cậu mới là ngốc xịt ấy.”
Vừa dứt lời, một cú đ.ấ.m mạnh mẽ giáng thẳng vào n.g.ự.c anh.
So với những lần trước, cú đ.ấ.m này thật sự khiến Lục Viễn Thu thấy đau.
Lục Viễn Thu ngạc nhiên nhìn Bạch Thanh Hạ, thấy cô đang trừng mắt nhìn mình, nước mắt lưng tròng.
Nhưng rất nhanh, Bạch Thanh Hạ đã quay mặt đi với vẻ mặt phức tạp, cô biết Lục Viễn Thu không hiểu tình hình thực tế.
“Xin lỗi.” Bạch Thanh Hạ nói.
Không khí trở nên im lặng.
Lục Viễn Thu xoa ngực, hít sâu một hơi: “… Thôi được rồi, mình cũng xin lỗi, biết cậu hiếu thảo, mình không nên nói ba cậu như vậy.”
Bạch Thanh Hạ quay đi, không để Lục Viễn Thu thấy nước mắt mình rơi.
Lúc này, cô bỗng thấy mũi cay cay, tủi thân vô cùng.
Lời an ủi của anh như đã khơi dậy tất cả những uất ức cô phải chịu đựng bấy lâu nay.
Bóng ma quá khứ đè nặng khiến cô nghẹt thở, nhưng Bạch Thanh Hạ chưa bao giờ bỏ cuộc, cô luôn tự nhủ mình phải mạnh mẽ.
Thế nhưng, khi nghe được lời an ủi của anh bạn bên cạnh, Bạch Thanh Hạ mới nhận ra, bấy lâu nay cô chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Giờ phút này, lớp vỏ bọc mạnh mẽ ấy như vỡ vụn.
Mái tóc che khuất gương mặt, nước mắt cô gái lăn dài.
Lục Viễn Thu không nhịn được lên tiếng: “Mình thật sự không biết chuyện nhà cậu, nếu ba cậu có lý do đặc biệt nào đó, khiến ông ấy không thể…”