Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 41: Hoa khôi đồng học, cậu còn giận tôi sao?
Cập nhật lúc: 2025-01-15 09:14:35
Lượt xem: 5
Cúp điện toàn trường mà lại đúng vào giờ tự học buổi tối thì đúng là chuyện động trời.
Dù nhiều năm, thậm chí là mười mấy năm sau, những chuyện xảy ra trong bóng tối hôm nay chắc chắn sẽ được ghi đậm nét trong “cuốn sổ thanh xuân” của mỗi người.
Giờ phút này, không chỉ lớp 12-A8 náo loạn, mà cả hành lang, cả tòa nhà khối 12, toàn bộ trường học đều vang lên tiếng la hét om sòm.
Đối với những học sinh chán học thì trường học đã từ địa ngục biến thành thiên đường.
Ngoài hành lang, thầy giám thị Cát Nhật Thiên soi đèn pin khắp nơi, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng quát lớn của ông.
“Làm gì đấy! Ai trốn ở đó! Cút về lớp ngay!”
“Đừng chạy! Đừng chạy! Ê ê ê! Hai đứa một nam một nữ kia làm gì ở góc tường thế! Lớp nào?!”
“Kéo quần lên!”
“Còn dám chạy?! Đứng lại!”
…
Tô Diệu Diệu nghe tiếng quát bên ngoài, thở dài, cô ngồi bệt trên bục giảng, mặc kệ tất cả.
Tình huống này chỉ có thể chờ cô Lưu Vi đến xử lý, là giáo viên chủ nhiệm, cô Lưu Vi có uy nghiêm hơn cô, một giáo viên tiếng Anh.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Nhưng đột nhiên, Tô Diệu Diệu cứng người, cô cảm thấy một bóng đen lướt qua, bắp chân mình bị ai đó chạm vào.
Chuyện gì thế này?!
“Á!”
Tô Diệu Diệu giật mình, vội vàng đứng dậy, hoảng sợ chạy về phía văn phòng, tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên.
Kỷ luật này cô không quản nổi, ai thích quản thì quản!
Nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, Trịnh Nhất Phong mặc kệ, tiếp tục gục trên bàn ngủ.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy trên má có một cảm giác mềm mại, ấm áp, thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Trịnh Nhất Phong mở bừng mắt.
Trong bóng tối, mọi người nhốn nháo, cậu không biết ai vừa hôn mình.
“Ai?”
Trịnh Nhất Phong sờ lên má, kinh ngạc hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-41-hoa-khoi-dong-hoc-cau-con-gian-toi-sao.html.]
Nghĩ đến bên phải là chỗ Chung Cẩm Trình, cậu lập tức quay sang gầm lên: “Chung Cẩm Trình, mày bị điên à?!”
Thằng này đói đến phát rồ à?!
Nhưng tiếc là Chung Cẩm Trình đã không còn ở chỗ ngồi, còn thủ phạm vụ “cưỡng hôn” cũng đã chuồn mất.
Trong bóng tối, hỗn loạn tưng bừng.
Cao Cường, chuyên gia khuấy động bầu không khí, liên tục hét lên.
Lục Viễn Thu nửa quỳ trên sàn, anh chậm rãi giơ tay, có chút khó thở.
Trong không khí có mùi chân kinh khủng, chắc là hai anh em “sinh hóa” nhân lúc hỗn loạn đã cởi giày.
Bóng tối, ngột ngạt, căng thẳng, mùi hôi thối, đủ loại cảm giác tiêu cực ập đến Lục Viễn Thu.
Anh cảm thấy mình đang dần chìm vào vũng lầy.
Nỗi sợ bóng tối là căn bệnh tâm lý mà anh không thể nào thoát khỏi dù đã sống hơn ba mươi năm.
Anh chợt nhớ ra, kiếp trước mình chưa từng đi học thêm buổi tối, nên hoàn toàn không nhớ có chuyện cúp điện toàn trường.
Lục Viễn Thu cảm thấy tuyệt vọng.
“Lục Viễn Thu!”
Bên tai vang lên tiếng gọi lo lắng của một cô gái.
Lục Viễn Thu bỗng chốc tỉnh táo lại.
Một mùi hương thoang thoảng bay đến, anh quay đầu, trong bóng tối lờ mờ thấy Bạch Thanh Hạ đang ngồi xổm bên cạnh.
“Cậu sợ bóng tối à?”
Bạch Thanh Hạ vội vàng hỏi.
Lục Viễn Thu không ngờ cô gái này lại tinh ý, nhìn ra được tình trạng của anh lúc này.
Chưa kịp để anh phản ứng, Bạch Thanh Hạ đã đỡ anh dậy, cánh tay anh chạm vào thứ gì đó mềm mại, nhưng Lục Viễn Thu không còn tâm trí để ý.
Sau khi được đỡ dậy, một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay anh, rồi nhanh chóng nắm ngược lại.
“Đi theo tớ.”
Cô gái quay đầu lại nói nhỏ, giọng nói dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Cô đi trước dắt Lục Viễn Thu, còn anh ngoan ngoãn đi theo phía sau.