Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 46: Con kiếm đâu ra cô nàng xinh xắn thế này?

Cập nhật lúc: 2025-01-15 09:14:42
Lượt xem: 12

Đương nhiên, tiền cũng không thể không kiếm, nhưng phải chờ tốt nghiệp cấp ba đã rồi tính, hơn nữa bố Lục Viễn Thu có tiền, đây cũng là một trong những lý do anh không vội.

Nếu có thể thi đỗ cùng trường đại học với Bạch Thanh Hạ thì tốt quá, nhưng Lục Viễn Thu cảm thấy điều này thật xa vời.

Mục tiêu của Bạch Thanh Hạ chắc chắn là Thanh Hoa - Bắc Đại.

Về khoản thi cử, có lẽ lần sắp xếp chỗ ngồi kỳ thi tháng tới là lần duy nhất anh và Bạch Thanh Hạ ngồi gần nhau.

Chờ thi tháng kết thúc, Bạch Thanh Hạ sẽ lại ngồi về vị trí số một phòng thi số một, với tư cách đứng đầu khối mà liếc xéo anh chàng "tép riu" này.

Còn anh, Lục Viễn Thu…

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Đột nhiên, Lục Viễn Thu phanh gấp, Bạch Thanh Hạ giật mình, cả người ngã về phía lưng anh.

Cảm giác mềm mại sau lưng khiến Lục Viễn Thu sướng rơn một thoáng, sau đó liền nghiêm túc nhìn đèn đỏ ở ngã tư phía trước, hùng hồn tuyên bố với cô gái:

“Bạch Thanh Hạ.”

“Hả?”

“Tớ không muốn làm học sinh đội sổ nữa, tớ phải học hành chăm chỉ, tớ không muốn ngồi ở phòng thi cuối cùng nữa! Tớ muốn thi vào đại học tốt!”

Bên vạch kẻ đường, người qua đường tò mò ngoái nhìn.

Cô gái đỏ mặt, cúi đầu nói: “Tớ sẽ cố gắng kèm cặp cậu, đèn xanh rồi, đi nhanh lên…”

Bạch Thanh Hạ nhỏ giọng thúc giục, cả người như muốn độn thổ.

Đây là lần đầu tiên cô muốn "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" với Lục Viễn Thu vì anh chàng quá "làm lố".

Sau một hồi lòng vòng, cuối cùng hai người cũng đến siêu thị.

Siêu thị có tên là "Siêu thị Tươi Sống Bốn Mùa".

Cũng được coi là siêu thị lớn nhất khu vực đường Vọng Giang này.

Sau khi Bạch Thanh Hạ xuống xe, Lục Viễn Thu dựng xe đạp ở cửa, bảo cô đợi bên ngoài, anh vào báo với bố một tiếng.

Cô gái đứng yên tại chỗ, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng những ngón tay cứ xoắn lấy vạt áo lại tố cáo sự căng thẳng trong lòng.

Bởi vì lần này không chỉ gặp ông chủ, mà còn gặp bố của Lục Viễn Thu.

Dù biết gặp bố của anh cũng chẳng có ý nghĩa gì với mình, nhưng cô vẫn vô cùng hồi hộp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-46-con-kiem-dau-ra-co-nang-xinh-xan-the-nay.html.]

Lục Viễn Thu vào siêu thị, thấy bố mình - Lục Thiên - đang cầm sổ ghi chép kiểm kê hàng hóa trên kệ.

“Bố!”

Lục Viễn Thu hét lớn, khiến Lục Thiên giật nảy mình.

“Gọi cái gì mà gọi, gọi hồn à!”

Nhìn khuôn mặt bố y hệt diễn viên hài Ngụy Tường, Lục Viễn Thu suýt bật cười. Trước đây anh không thấy buồn cười, chắc là vì lúc đó Ngụy Tường chưa nổi tiếng.

Lục Viễn Thu hắng giọng, chỉ ra ngoài: “Người đến rồi, bố cứ nói qua loa với cô ấy là được, đừng hỏi nhiều nhé.”

Lục Thiên nghe vậy, có vẻ phấn khởi đi tới: “Đến rồi à? Để bố xem đứa nào xui xẻo bị con trai mình làm lỡ việc học hành đây, hê hê.”

Hai bố con ra ngoài, Bạch Thanh Hạ ở cửa liền quay người lại, hàng mi dài khẽ rung động, giọng nói có chút run rẩy chào hỏi: “Cháu… Cháu chào bác.”

Nụ cười trên mặt Lục Thiên vụt tắt, lắp bắp: “Chào…”

Vừa dứt lời, ông vội vàng kéo tay con trai, lôi anh vào trong siêu thị.

“Thằng nhóc này, mày dẫn đâu về một cô bé xinh xắn thế này? Tao cứ tưởng là con trai, mày không sợ bố nó đến xử mày à!”

“Hả? Đây… bạn cùng bàn của con mà.” Lục Viễn Thu đáp.

Lục Thiên bèn gõ vào đầu anh một cái rõ đau: “Con bé này nhìn là biết tiểu thư khuê các, làm sao lại thiếu tiền? Mày có lừa nó không đấy?! Tao đúng là tạo nghiệp mà, sao lại sinh ra thằng con như mày…”

Nói rồi ông định cởi dép đánh con, Lục Viễn Thu theo phản xạ lách người né tránh, cãi lại: “Con không lừa! Bạn ấy tự nguyện mà!”

Lục Thiên tức giận xông tới: “Không được, bảo nó về đi, đừng để tao đến cái siêu thị cũng không làm ăn được nữa.”

Ông đá Lục Viễn Thu một cái, đuổi anh ra khỏi siêu thị.

Lục Viễn Thu bị đá ra khỏi cửa với tư thế khá "uyển chuyển", ngượng ngùng gãi đầu.

Bạch Thanh Hạ gượng cười, hai bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo xoắn xuýt vào nhau: “Lục Viễn Thu, tớ về trước đây.”

Nói rồi cô cúi đầu, khóe miệng giật giật, sau đó xoay người bước vào bóng tối.

Lục Viễn Thu ngạc nhiên trước phản ứng đột ngột của cô, vội vàng đuổi theo kéo tay cô lại.

“Chờ đã!”

Cô gái buộc phải quay người lại, giấu đôi mắt đỏ hoe sau mái tóc, dù vậy, cô vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

“Muộn rồi, bố tớ không thấy tớ sẽ lo, tớ về trước đây…”

Loading...