Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 54: Dây thừng chuyên đứt chỗ mảnh, vận rủi chuyên tìm người khốn khổ
Cập nhật lúc: 2025-01-17 07:13:28
Lượt xem: 7
Lục Viễn Thu không nhịn được nói: “Bác ơi… Bác đang đùa cháu đấy à? Làm gì có ai xui xẻo đến mức này?”
Ông lão quét rác nghe vậy liền đứng dậy, mỉm cười với Lục Viễn Thu: “Cháu thấy bác đang đùa, chứng tỏ cháu sống rất hạnh phúc đấy, chàng trai.”
“Thôi, còn cả con phố chưa quét nữa.”
“Mẹ kiếp, nói nửa ngày mà chẳng có lấy điếu thuốc…” Ông lão quét rác lầm bầm rồi bỏ đi.
Lục Viễn Thu lặng lẽ ngồi tại chỗ, lại nhìn sang người đàn ông mặc yếm bên cạnh.
Người đàn ông anh tuấn lắc lư đầu như một đứa trẻ: “Ngon! Ngon quá! Kẹo mút ngon quá!”
Lục Viễn Thu im lặng hồi lâu.
Ngồi một lát, anh đi đến tiệm tạp hóa mua một túi bánh mì lớn, đặt vào lòng người đàn ông mặc yếm.
Lúc đứng dậy, anh phát hiện Lục Dĩ Đông đã ra khỏi cổng trường, đang vẫy tay với mình.
Lục Viễn Thu lấy đạo cụ ra, là một bộ ria mép giả.
Anh đưa màn hình điện thoại lên soi, dán bộ ria mép lên cằm, rồi tập nói: “Watashi wa là cậu của Lục Dĩ Đông…”
…
Đến tận giờ tự học buổi tối, Lục Viễn Thu mới xong buổi họp phụ huynh, quay lại trường Trung học Lô Thành số 7.
May mà giáo viên chủ nhiệm của Lục Dĩ Đông không làm khó anh, buổi họp phụ huynh diễn ra khá suôn sẻ, chỉ có điều giáo viên chủ nhiệm khối lớp 8 suýt chút nữa nhận ra anh.
Tuy nhiên, sau buổi họp phụ huynh, Lục Viễn Thu mới hiểu rõ, thì ra “không lọt top 20 của lớp” trong miệng em gái anh có nghĩa là đứng bét lớp…
Hèn chi lần này nó sống c.h.ế.t không chịu nói sự thật cho bố mẹ biết.
Trở lại cửa lớp, Lục Viễn Thu thấy Bạch Thanh Hạ vừa hay bước ra từ phòng giáo viên.
"Chiều nay cậu đi đâu đấy?"
"Cậu đến phòng giáo viên làm gì?"
Hai người nhìn nhau, gần như đồng thời dừng bước và lên tiếng hỏi.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Sự ăn ý bất ngờ khiến Bạch Thanh Hạ hơi ngượng ngùng cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-54-day-thung-chuyen-dut-cho-manh-van-rui-chuyen-tim-nguoi-khon-kho.html.]
Lục Viễn Thu cười nói: "Đi họp phụ huynh cho em gái mình. Còn cậu, đến phòng giáo viên làm gì?"
Bạch Thanh Hạ khẽ lắc đầu: "Không có gì."
Cô nói xong liền bước vào lớp, Lục Viễn Thu cũng không hỏi thêm gì nữa mà đi theo phía sau.
Trong giờ tự học buổi tối, mọi người làm bài tập, còn Lục Viễn Thu chỉ đọc sách lý thuyết. Dạo này anh không định làm bài tập, trừ tiếng Anh.
Dù sao thì tất cả giáo viên đều đã bỏ mặc anh rồi.
Đọc xong quyển Toán lớp 10, Lục Viễn Thu khép sách lại, ánh mắt nhìn về phía đám học sinh cá biệt ngồi bàn cuối.
Cả lớp có 53 người, nghĩa là anh phải vượt qua 18 người mới có thể lọt vào top 35.
Nhưng Lục Viễn Thu biết rõ, lọt vào top 35 hoàn toàn chưa phải là mục tiêu củamình.
Anh rất tự tin vào môn tiếng Anh, thậm chí còn cho rằng mình có thể dẫn đầu lớp, kể cả Bạch Thanh Hạ cũng chưa chắc đã hơn được anh.
Nhưng những môn khác thì anh thật sự không dám chắc, nhất là hai môn Toán và Lý.
Nhìn một lúc, ánh mắt Lục Viễn Thu dừng lại trên người Trịnh Nhất Phong đang ngủ say sưa.
Thành tích của Trịnh Nhất Phong trong lớp cố định ở top 10 từ dưới lên, nhưng kỳ thi đại học kiếp trước, anh chàng này lại đạt hơn 600 điểm.
Cậu ta quả thật là một nhân vật huyền thoại.
Người khiến cậu ta thay đổi hoàn toàn chính là cô giáo tiếng Anh Tô Diệu Diệu.
Sau này nghe nói, cậu ta và Tô Diệu Diệu kết hôn, còn có một đứa con, cả nhà ba người sống rất hạnh phúc.
Nhưng hiện tại mới là học kỳ một lớp 12, bước ngoặt của Trịnh Nhất Phong sẽ xảy ra vào học kỳ hai.
Vì một người con gái, chỉ trong một học kỳ mà từ top 10 từ dưới lên đã lội ngược dòng đạt hơn 600 điểm trong kỳ thi đại học, “Thần ngủ” Trịnh Nhất Phong trong lòng Lục Viễn Thu đúng là một người đàn ông đích thực.
Đặt sách xuống, Lục Viễn Thu ra khỏi lớp đi vệ sinh.
Trở về, anh bỗng phát hiện Bạch Thanh Hạ đã biến mất, cặp sách cũng không còn.
“Bạch Thanh Hạ đi đâu rồi?”
Lục Viễn Thu kéo người ngồi bàn trước hỏi.
“Không biết, cô ấy đeo cặp đi rồi, giáo viên chủ nhiệm cũng không hỏi.”