Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 60: Váy đồng phục quá ngắn, nhất định phải đi tất dài

Cập nhật lúc: 2025-01-17 19:56:40
Lượt xem: 6

Tai cô nàng đỏ ửng mà nhai múi quýt, Lục Viễn Thu bật cười thích thú: "Tiếp đi, tiếp đi."

"Vì, vì, vì ở đây, gia tốc không đổi..."

Lục Viễn Thu ngắt lời cô: "Gia tốc ở đây thay đổi rồi mà?"

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Bạch Thanh Hạ ngẩn người, đỏ mặt chữa lại: "Đúng rồi, thay đổi, thay đổi..."

Lục Viễn Thu không nhịn được cười: "Ăn một múi quýt mà ăn luôn cả kiến thức rồi à?"

Bạch Thanh Hạ bực bội: "Tại cậu ngắt lời tớ."

"Rồi rồi rồi..."

Lục Viễn Thu lại "liều mạng" đưa một múi quýt đến bên miệng cô, Bạch Thanh Hạ bướng bỉnh quay mặt đi: "Không ăn."

Lục Viễn Thu lại nghịch ngợm đưa đến miệng cô, Bạch Thanh Hạ vẫn ngoảnh mặt sang hướng khác.

"Không nghe lời phải không? Hử? Gan to ra rồi đấy, cậu tin hay không..."

Bạch Thanh Hạ quay lại, trừng mắt nhìn anh rồi há miệng cắn phập múi quýt.

Chiêu này lúc nào cũng hiệu nghiệm, Lục Viễn Thu cười khoái chí.

Cô nàng nhanh chóng đứng dậy, thu dọn đồ đạc: "Cậu không lo học hành cho tốt, tớ về đây."

"Đừng đừng đừng, tớ không trêu cậu nữa!" Lục Viễn Thu vội vàng giữ cô lại.

...

Gần chiều tối, buổi học thêm kết thúc.

Bạch Thanh Hạ đeo cặp sách ra đến cửa, Lục Viễn Thu vội gọi: "Chờ đã."

Anh lấy một túi lớn, bỏ sữa, hoa quả, bánh kẹo trong nhà vào rồi đưa cho cô.

Bạch Thanh Hạ giật mình lùi lại, vội vàng giấu hai tay ra sau lưng: "Tớ không cần."

"Tiền học thêm đấy!" Lục Viễn Thu nghiêm giọng nói.

"Không cần."

Bạch Thanh Hạ xỏ giày xong liền chạy ra ngoài, Lục Viễn Thu bèn đặt túi đồ ra cửa: "Vậy cậu vứt hộ tớ nhé."

Cô nàng còn chưa kịp lên tiếng, cửa đã "Rầm" một cái đóng sập lại.

Lục Viễn Thu nhìn cô qua lỗ nhỏ trên cửa.

Bạch Thanh Hạ đứng ở cửa một lúc, rồi lại tiến đến nhìn vào trong. Lục Viễn Thu theo bản năng tránh khỏi tầm nhìn của lỗ nhỏ, lát sau nhìn lại thì thấy cô đã đi mất.

Lục Viễn Thu tưởng Bạch Thanh Hạ đã mang túi đồ đi, nhưng khi mở cửa ra thì thấy nó vẫn nằm ngay ngắn ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-60-vay-dong-phuc-qua-ngan-nhat-dinh-phai-di-tat-dai.html.]

Anh khẽ lắc đầu, thở dài: "Bướng thật."

...

Thứ Hai.

Trong giờ tự học sáng, Lưu Vi bước lên bục giảng, mặt không cảm xúc đẩy gọng kính lên, nói: "Cô nói hai việc. Việc thứ nhất, thầy chủ nhiệm khối thấy váy của các bạn nữ trong bộ đồng phục thể thao của lớp mình hơi ngắn."

"Hả?!"

Cả đám con trai đồng loạt kêu lên, dường như đã có dự cảm chẳng lành.

"Tên Nhật Thiên đấy lại giở trò rồi."

"Lớp bên cạnh còn mặc áo hở eo cơ mà, sao ông ta không quản?"

Lưu Vi cau mày quát: "Chuyện của con gái, mấy cậu con trai kích động cái gì?"

Lục Viễn Thu ngẩng đầu lên, Bạch Thanh Hạ cũng vậy, dù sao cô cũng đã bỏ ra 50 đồng mua bộ đồng phục.

Lưu Vi nói tiếp: "Yên tâm, dù sao cũng là hội thao cuối cấp rồi, thầy chủ nhiệm khối cũng nhượng bộ, chỉ yêu cầu các bạn nữ phải đi tất dài thôi."

Vừa dứt lời, cả lớp im phăng phắc.

“Xin lỗi cô chủ nhiệm, em thừa nhận giọng em vừa nãy hơi to.”

Vương Hạo Nhiên nói: “Mỗi bạn nữ nộp thêm cho tôi năm đồng.”

Lưu Vi lên tiếng: “Tôi vừa xem danh sách mua đồng phục lớp, nữ sinh cầm bảng hiệu dẫn đầu đội hình lần này sẽ là Bạch Thanh Hạ.”

Nghe vậy, Hồ Thải Vi ngẩng phắt đầu lên.

Bạch Thanh Hạ cũng ngạc nhiên nhìn sang.

Hình như nhận ra vẻ mặt của Hồ Thải Vi, Vương Hạo Nhiên nói: “Cô ơi, việc này có cần cả lớp biểu quyết không ạ?”

Lưu Vi dứt khoát: “Không cần.”

Hồ Thải Vi chán nản úp mặt xuống bàn, vò nát trang sách.

“Tán thành! Em tán thành!”

Lục Viễn Thu ngồi bàn cuối giơ cao hai tay vỗ.

Bạch Thanh Hạ nắm chặt cây bút, không ngờ nhiệm vụ cầm bảng hiệu lại rơi xuống đầu mình, khiến cô không khỏi lo lắng.

Lưu Vi vỗ lên bục giảng, mấy học bá bàn đầu nhanh trí rụt đầu lại, tránh bụi phấn.

“Việc thứ hai, ngày mốt, sau khi kết thúc hội thao, chúng ta sẽ thi tháng.”

Cả lớp vừa nãy còn hừng hực khí thế, bỗng chốc im lặng như tờ.

Loading...