Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 64: Toàn trường thông báo phê bình và thông báo khen thưởng
Cập nhật lúc: 2025-01-17 19:56:47
Lượt xem: 10
Cát Nhật Thiên ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn: "Sao thế? Phạm tội trước mặt tôi lại càng kích thích hơn à?"
Mặt Lục Viễn Thu không cảm xúc nói: "Chủ nhiệm, tội g.i.ế.c người chưa c.h.ế.t thì xử lý thế nào?"
"Hả?"
Cát Nhật Thiên lại ngẩn người, sau đó liền thấy thầy giáo thể dục Vương Bình cùng hai nữ sinh đi vào.
Lục Viễn Thu quay đầu lại, thấy Bạch Thanh Hạ đang khóc, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Anh hít sâu một hơi, đi đến bàn bên cạnh rút vài tờ khăn giấy đưa cho cô gái.
…
Buổi tự học tối.
Tiếng loa phát thanh vang lên, giọng nói của chủ nhiệm khối Cát Nhật Thiên truyền vào khắp các lớp học.
"Sau đây thông báo một việc, học sinh Hứa Ngôn lớp 12A5, nhiều lần cố ý gây thương tích cho bạn học, thái độ ngang bướng, nhà trường đã thông báo cho phụ huynh và buộc thôi học. Nội quy của trường Thất Trung Lô Thành đã quy định rõ ràng…"
Lục Viễn Thu ngồi tại chỗ, tay phải xoay bút, chăm chú nghe nội dung phát thanh.
Nếu nhà trường không xử lý bằng hình thức buộc thôi học, anh nhất định sẽ đến văn phòng chủ nhiệm khối làm ầm ĩ một lần nữa.
Nói xong chuyện của Hứa Ngôn, giọng Cát Nhật Thiên lại vang lên: "Tiếp theo, xin biểu dương một học sinh. Thật bất ngờ, học sinh này trước đây thường xuyên bị phê bình trước toàn trường, không ngờ giờ đã lột xác, làm người mới."
Khóe miệng Lục Viễn Thu giật giật, *Cảm ơn ông nhé, Cát Nhật Thiên*.
Lúc này, các bạn học đều ngoái nhìn về phía hàng ghế sau, vẻ mặt khó hiểu.
“Hôm nay, bạn học này đã dũng cảm ngăn chặn một sự việc xấu xảy ra. Đó chính là Lục Viễn Thu lớp 12A8. Thông báo khen thưởng em ấy.”
Tô Diệu Diệu đang coi tự học buổi tối trên bục giảng nghe vậy liền cười nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Vỗ tay nào.”
“Bốp bốp bốp!”
Cả lớp đồng loạt vỗ tay. Cao Cường còn huýt sáo trêu chọc. Hồ Thải Vi tuy miễn cưỡng nhưng cũng vỗ tay theo.
Lục Viễn Thu mặt dày đứng lên: “Làm việc tốt không cần lưu danh, khiêm tốn, khiêm tốn. Mong mọi người sau này noi theo tinh thần của tôi nhé.”
Chung Cẩm Trình khinh thường: “Đắc ý cái gì! Cậu chỉ là phát hiện sớm hơn chút thôi. Nếu không thì người ra tay chính là tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-64-toan-truong-thong-bao-phe-binh-va-thong-bao-khen-thuong.html.]
Cao Cường: “Không sao cả, tôi cũng sẽ ra tay.”
Lục Viễn Thu giơ ngón giữa về phía hai người bọn họ.
Anh ngồi xuống lại. Bạch Thanh Hạ đang chăm chú làm bài tập. Lục Viễn Thu không muốn làm phiền cô, cũng tiếp tục đọc sách.
Nhận thấy Lục Viễn Thu không nhìn mình nữa, Bạch Thanh Hạ dừng bút lại. Cô khẽ mở môi, định quay sang nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Tối hôm sau.
Siêu thị Tứ Quý Sinh Tiên.
Lục Viễn Thu nhìn cô gái đang bận rộn trong siêu thị, cảm thấy hơi lạ. Kẻ bắt nạt cô đã bị trừng trị, đáng lẽ cô phải vui mới đúng chứ, nhưng sao cô lại có vẻ im lặng hơn trước?
Mười giờ tối, siêu thị đóng cửa. Lục Viễn Thu vẫn khóa cửa như thường lệ, nhưng cô gái đứng bên cạnh lại không rời đi.
“Về nhà đi, trên đường cẩn thận nhé.”
Lục Viễn Thu quay đầu nhìn cô.
Bạch Thanh Hạ đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó lấy cặp sách ra trước, từ bên trong lôi ra một chiếc quần công nhân được gấp gọn gàng.
“Mình khâu xong rồi…”
Cô gái nâng chiếc quần trên tay đưa cho Lục Viễn Thu.
Lục Viễn Thu ngẩn người nhìn chiếc quần, chẳng phải đây là cái quần hôm qua mình đã vứt vào thùng rác sao…
Anh vội vàng lật đến chỗ bị rách, phát hiện chỗ đó đã được khâu lại bằng chỉ xanh lá cây tỉ mỉ thành hình một bãi cỏ, trên bãi cỏ còn thêu một bông hoa nhỏ màu vàng.
Bức tranh đơn giản mà tinh tế này rất hợp với chiếc quần công nhân màu xanh đậm.
Lục Viễn Thu mỉm cười ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô, vừa định nói lời cảm ơn thì thấy mắt Bạch Thanh Hạ đỏ hoe nhìn mình: “Lục Viễn Thu, cảm ơn cậu, nhưng lần sau đừng làm vậy nữa… Càng đừng vì mình mà suýt bị phạt…”
Nói xong, cô cố nén nước mắt, vội vàng xoay người rời đi, bóng lưng mảnh mai nhanh chóng chìm vào màn đêm dày đặc.
Lục Viễn Thu đứng lặng người rất lâu.
Rồi thở dài một tiếng.
Anh cúi đầu ngửi nhẹ chiếc quần, nhận ra nó đã được giặt sạch sẽ, thoang thoảng mùi nước giặt thơm mát.