Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 66: Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là lớp vỏ bảo vệ của Bạch Thanh Hạ

Cập nhật lúc: 2025-01-19 20:59:52
Lượt xem: 7

Đương nhiên Lục Viễn Thu hiểu rõ, cô nàng không hề ghét mình, cũng không phải không biết cảm kích.

Thậm chí việc Bạch Thanh Hạ khóc trong tiết thể dục hôm đó cũng không phải vì Hứa Ngôn suýt hại cô, mà là vì sau đó cô thấy sợ hãi.

Cô khóc là vì thấy Lục Viễn Thu hành động lỗ mãng vì mình, cô sợ Lục Viễn Thu sẽ bị phạt.

Cô giữ khoảng cách cũng là vì sợ chuyện tương tự sẽ xảy ra lần nữa.

Cô luôn nghĩ đến việc không được làm ảnh hưởng đến người khác, chưa từng nghĩ cho bản thân.

Lục Viễn Thu thở dài, những điều này anh đều biết rõ.

Cô nhóc này nhạy cảm, tự ti, luôn xem mình là gánh nặng, với những người tốt với mình, cô cũng sợ bản thân sẽ mang đến phiền phức cho họ.

Nhưng làm sao Lục Viễn Thu lại sợ những chuyện này?

Kẻ trọng sinh chẳng sợ gì, huống hồ chỉ là chuyện trong trường học.

Dạy dỗ lũ nhóc này dễ như bóp c.h.ế.t con kiến, có rất nhiều cách khiến chúng không sống yên ổn được ở Lô Thành.

Lục Viễn Thu hít sâu một hơi, xoay cây bút trong tay, lúc này trong lòng anh đang nghĩ đến một chuyện khác.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật Bạch Thanh Hạ, anh vẫn đang suy nghĩ xem nên tặng cô nàng món quà gì.

Không cần nghĩ cũng biết lần sinh nhật trước của cô nhóc này chắc đã từ rất lâu rồi, đừng nói đến việc nhận quà.

Lúc này, từ phía cửa lớp học truyền đến tiếng động, mấy nam sinh mang đồng phục lớp về, Vương Hạo Nhiên đặt một gói hàng lớn lên bục giảng.

“Nhận đồng phục theo đúng cỡ của mình nhé, đừng ai lấy nhầm.”

“Cậu cỡ nào? Mình lấy giúp cho?” Lục Viễn Thu hỏi.

Bạch Thanh Hạ khẽ lắc đầu từ chối, rồi đứng dậy đi lấy. Lục Viễn Thu ở phía sau gọi với: “Vậy cậu lấy giúp mình nhé, XXL!”

Một lát sau, cô bạn mang hai bộ đồng phục quay lại, đặt áo khoác đồng phục của Lục Viễn Thu lên bàn anh.

“Ồ, vớ dài đen kìa…” Lục Viễn Thu nhìn thấy trên bàn Bạch Thanh Hạ có áo sơ mi trắng, cà vạt xanh, váy xếp ly ngắn xanh đen, cùng hai đôi vớ dài đen, liền đưa tay định sờ thử. Bạch Thanh Hạ đỏ mặt, vội vàng giật lại, nhét vào ngăn bàn.

“Đồ keo kiệt.” Lục Viễn Thu nhận xét.

Cô nàng mím môi, cứ như tự mình niệm chú cấm ngôn, chẳng thèm để ý đến anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-66-tu-hom-nay-tro-di-anh-se-la-lop-vo-bao-ve-cua-bach-thanh-ha.html.]

Lúc này, hai bạn nữ ngồi bàn trước đang bàn tán: “Vớ dài đi với giày gì nhỉ?”

“Giày thể thao trắng? Hay giày chơi bóng bình thường?”

“Hợp nhất vẫn là giày da đen chứ… haizzz… mà mình lại không có giày da đen.”

Lục Viễn Thu nghe thấy, anh biết chắc Bạch Thanh Hạ cũng không có giày da đen, trong ấn tượng của anh, cô bạn chỉ đi giày vải.

Thế là, quà sinh nhật có rồi!

Nhưng ngay sau đó, anh lại vấp phải một vấn đề nan giải.

Lục Viễn Thu nhíu mày.

Đó là, chân Bạch Thanh Hạ cỡ bao nhiêu nhỉ?

Không thể hỏi thẳng được, đây là bất ngờ dành cho cô ấy mà, hỏi thẳng thì còn bất ngờ gì nữa.

Buổi tự học tối kết thúc.

Siêu thị Tứ Quý Sinh Tiên.

Bạch Thanh Hạ mặc chiếc áo gile đỏ, đang đứng ở khu vực thịt tươi, sắp xếp lại thịt đông lạnh trong thùng giấy.

Lục Viễn Thu bưng cốc nước, lén lút tiếp cận từ phía sau như kẻ trộm.

Vương Mập đang chặt thịt thấy ông chủ nhỏ tới, vừa định chào hỏi thì bắt gặp Lục Viễn Thu ra hiệu im lặng.

Vương Mập ngoan ngoãn ngậm miệng, liếc Bạch Thanh Hạ một cái, biết mục tiêu của Lục Viễn Thu là cô.

Lén lút đến sau lưng Bạch Thanh Hạ, Lục Viễn Thu giả vờ vô tình nghiêng cốc nước, đổ hết nước vào đôi giày vải của cô.

Xong việc, anh giả vờ hoảng hốt kêu lên: "Trời ơi! Xin lỗi! Xin lỗi!"

Bạch Thanh Hạ giật mình, vội rụt chân lại, ngạc nhiên nhìn chàng trai. Lục Viễn Thu nhanh chóng ngồi xổm xuống, cởi dây giày của cô: "Cởi ra nhanh! Cởi ra nhanh! Chân bị lạnh thì sao? Để tôi đi sấy khô giày cho cậu! Không cần cảm ơn!"

"Cậu làm gì vậy?!" Bạch Thanh Hạ hoảng hốt đẩy anh ra.

Lục Viễn Thu chẳng thèm để ý, nhanh chóng cởi giày của cô ra, xách trên tay rồi chạy biến ra ngoài.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Loading...