Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 70: Lục Viễn Thu: Nếu mình không nhìn nhầm, cậu muốn ôm mình phải không?
Cập nhật lúc: 2025-01-19 20:59:59
Lượt xem: 3
Bạch Thanh Hạ ngơ ngác nghe, rất ngạc nhiên khi còn có cách ăn chùa như vậy, cô hỏi: "Tiệm bánh... ở đâu?"
Lục Viễn Thu quay đầu nhìn cô.
*Cậu không định đi ăn chùa cái chương trình rút thăm trúng thưởng ngày 20 đấy chứ?*
"Quên tên rồi."
Lục Viễn Thu thuận miệng đáp.
Lục Thiên vừa ăn bánh, vừa mỉm cười bí hiểm, không vạch trần con trai.
Mọi người dựa vào quầy hàng trò chuyện rôm rả, không khí vô cùng hòa hợp.
"Ngon không?" Lục Viễn Thu quay đầu hỏi.
Bạch Thanh Hạ đang mải miết l.i.ế.m kem trên thìa như một chú mèo con.
Thấy chàng trai quay lại nhìn, cô vội vàng rụt lưỡi lại, cúi đầu, tay nhỏ cầm thìa khẽ chọc vào đĩa giấy, vành tai ửng đỏ: "Ngon ạ."
Lục Thiên: "Thanh Hạ này, hôm nay về sớm nhé."
"Vâng, cảm ơn chú ạ." Bạch Thanh Hạ mỉm cười đáp, không hề khách sáo.
Trong màn đêm.
Lục Viễn Thu xách phần bánh sinh nhật còn lại, đưa Bạch Thanh Hạ đến ngã tư đường.
"Cầm lấy, mang về cho bác ăn."
Lục Viễn Thu đưa bánh cho Bạch Thanh Hạ.
Cô gái nhận lấy, thấy Lục Viễn Thu không vội về mà lấy ba lô của anh ra trước mặt.
Anh kéo khóa, động tác bỗng khựng lại, vội vàng chỉ về phía sau Bạch Thanh Hạ: "Ôi trời, cái gì kia?"
Bạch Thanh Hạ vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng thấy gì cả. Cô nghi hoặc quay người lại thì thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày da đen bóng lộn, gót thấp.
“Tèn ten ten ten~ Quà sinh nhật nè, hehe.”
Lục Viễn Thu đắc ý lắc lư cái đầu.
Cô gái lại ngẩn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-70-luc-vien-thu-neu-minh-khong-nhin-nham-cau-muon-om-minh-phai-khong.html.]
Nhìn đế giày rõ ràng size 36, cô nhớ đến hành động kỳ lạ của Lục Viễn Thu trong siêu thị mấy ngày trước.
Ánh trăng sáng tỏ, sao trời lấp lánh.
Bên cạnh ngã tư đường, xe cộ qua lại như mắc cửi.
Ánh đèn đường hắt xuống, mờ ảo bao phủ hai người.
Nụ cười của Lục Viễn Thu chợt tắt, vội vàng đưa tay ra: “Làm gì thế? Lại khóc nữa rồi, mình chịu cậu luôn đấy.”
Anh dùng ngón tay cái lau nước mắt cho Bạch Thanh Hạ.
“Cậu là tiên nữ nước mắt à?”
Lục Viễn Thu vừa buồn cười vừa bất lực hỏi.
Thực ra Bạch Thanh Hạ rất ít khi khóc, nước mắt bao nhiêu năm dường như đều dồn vào nửa tháng nay, cũng bởi vì cậu thiếu niên trước mặt này đột ngột bước vào cuộc sống của cô.
“Cái này… bao… bao nhiêu tiền?”
Cô gái nghẹn ngào hỏi, nói cũng không rõ ràng.
Lục Viễn Thu: “Mười mấy tệ, hàng chợ thôi, thấy trên đường tiện tay mua.”
Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu, mắt đỏ hoe: “Mình không tin.”
Lục Viễn Thu không thể nào nói với cô đôi giày này tận năm trăm tệ được.
Anh đành nói: “Đã là quà sinh nhật thì đừng khách sáo với mình, sinh nhật mình cậu cũng phải tặng quà…”
Vừa dứt lời, Lục Viễn Thu đột nhiên dừng lại.
Bởi vì anh nhạy bén nhận ra hai tay Bạch Thanh Hạ khẽ nâng lên bên hông, nhưng chỉ hơi nhích một chút rồi lại lặng lẽ hạ xuống.
Lục Viễn Thu nheo mắt: "Vừa rồi nếu mình không nhìn lầm... thì cậu muốn ôm mình phải không?"
Bạch Thanh Hạ kinh ngạc ngẩng phắt đầu, những giọt lệ long lanh theo đó văng ra giữa không trung.
"Mình... mình không có."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Cô lắc đầu phủ nhận, vẻ mặt bối rối, đồng thời lùi lại mấy bước, trông vô cùng mất tự nhiên.
Lục Viễn Thu cười dâm đãng, dang hai tay vừa đi về phía cô vừa cười nham hiểm: "Ke ke ke, không sao, không sao, mình không ngại, lại đây, lại đây, ôm một cái, chúng ta ôm nhau nào."
Bạch Thanh Hạ hoảng hốt lùi lại.