Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 72: Sáng mai cậu có thể đón tớ đi học không?

Cập nhật lúc: 2025-01-19 21:00:02
Lượt xem: 2

Tô Tiểu Nhã có thói quen giặt sạch quần áo mới trước khi cho con mặc, nên vừa mang bộ đồng phục về nhà, bà đã quẳng ngay vào thùng giặt.

Lục Viễn Thu đang thay quần áo trước gương trong nhà vệ sinh thì Lục Thiên đi tới: "Không biết thắt cà vạt à, đồ ngốc, để bố dạy..."

Giọng ông đột ngột im bặt, bởi vì chiếc nơ màu xanh trên cổ Lục Viễn Thu đã được thắt chuẩn không cần chỉnh. Cậu con trai khinh thường liếc bố rồi lướt qua.

"Trước đây con đã từng đeo cà vạt chưa?"

Lục Thiên ngạc nhiên quay đầu lại.

Lục Viễn Thu: "Đây là thiên phú bẩm sinh của đàn ông!"

Đùa chứ, kiếp trước mình toàn mặc vest, làm sao có thể không biết thắt nơ?

Khởi hành từ nhà, Lục Viễn Thu đạp xe đến ngõ Quế Hoa, điểm hẹn đã định từ trước.

Anh liếc nhìn đồng hồ, đã gần bảy rưỡi rồi.

Không lâu sau, một cô gái mặc đồng phục, đeo cặp sách màu hồng nhạt đi tới đầu ngõ. Lục Viễn Thu nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: "Đồng phục của cậu đâu?"

Bạch Thanh Hạ hơi lúng túng: "Ở bên trong."

Lục Viễn Thu cúi đầu nhìn, phần đùi quần đồng phục của Bạch Thanh Hạ phồng lên, chắc là váy ở bên trong, nhưng cô vẫn mang giày vải.

Chưa kịp để Lục Viễn Thu hỏi, cô đã vội vàng giải thích: "Giày da ở trong cặp!"

“Được rồi, lên xe.”

Tên này... đã mặc đồng phục rồi còn bảo mình ra đón, đúng là thừa hơi!

Lục Viễn Thu buồn cười nghĩ thầm.

Trên đường đi, hai người thấy không ít thanh thiếu niên ăn mặc kì quái, thậm chí còn thấy một người mặc đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, khỏi nói cũng biết, chắc chắn là học sinh trường Thất Trung.

Hội thao mùa thu hàng năm đúng là một buổi cosplay quy mô lớn.

Hai người tách ra khi còn cách trường vài trăm mét, Lục Viễn Thu đạp xe vào trường trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-72-sang-mai-cau-co-the-don-to-di-hoc-khong.html.]

Đến lớp A8, lúc này đã có hơn chục học sinh, tất cả đều mặc đồng phục.

Mấy cô gái bất kể quen hay không đều túm tụm lại một chỗ, vừa e thẹn vừa hào hứng bàn tán nhỏ to.

Vài nam sinh chắc vẫn chưa thấy bạn bè thân thiết đến lớp nên ngồi bên cửa sổ, ra vẻ trầm tư, tạo dáng u sầu.

Lục Viễn Thu mặc đồng phục bước vào lớp, đám con gái đang buôn chuyện quay lại nhìn, lén lút liếc anh từ đầu đến chân rồi lại nhanh chóng túm tụm lại, thì thầm to nhỏ.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Không biết nói gì mà mấy cô nàng bỗng dậm chân đầy phấn khích.

Lục Viễn Thu mặt dày lại gần nghe lén.

“Không ngờ Lục Viễn Thu mặc đồng phục cũng đẹp trai phết.”

“Cậu ấy cao to, vạm vỡ nên mặc gì cũng đẹp, chắc là nam sinh có cơ bắp nhất lớp mình rồi.”

“Nhưng tớ vẫn thích kiểu trắng trẻo gầy gầy như Trịnh Nhất Phong, kết hợp với DK đúng là tuyệt vời, chuẩn soái ca Nhật Bản.”

Lục Viễn Thu: “Tuyệt vời cỡ nào?”

Các nữ sinh lập tức quay đầu lại, đỏ mặt đẩy Lục Viễn Thu ra: “Con trai nghe lén gì thế?! Biến đi!”

Lúc này Bạch Thanh Hạ bước vào lớp.

Các nữ sinh lại quay đầu nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên đánh giá.

“Sao cậu ấy không mặc đồng phục?”

Bạch Thanh Hạ không để ý đến ai, lặng lẽ đi về chỗ ngồi của mình.

Sau khi cất cặp sách, cô cầm tấm bảng tên lớp đặt bên cạnh.

Mấy ngày nay, trong giờ ra chơi, khi các bạn khác chạy bộ buổi sáng, cô vẫn luôn cùng giáo viên chủ nhiệm tập luyện cách cầm bảng tên diễu hành trên sân vận động.

Lưu Vi kinh ngạc nhận ra, Bạch Thanh Hạ đi rất có phong thái.

Không chỉ bởi ngoại hình, cô phát hiện Bạch Thanh Hạ có một khí chất khó tả, giống như đã từng được đào tạo bài bản về vũ đạo.

Loading...