Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 74: Bạch Thanh Hạ, hôm nay cậu là bộ mặt của lớp A8
Cập nhật lúc: 2025-01-19 21:00:06
Lượt xem: 8
Lục Viễn Thu lần thứ hai trong đời được thấy trọn vẹn chiếc cổ thon dài của cô.
"Nhìn mình làm gì?"
Bạch Thanh Hạ khẽ hỏi, dái tai ửng đỏ. Hoá ra cô đã sớm nhận ra ánh mắt của Lục Viễn Thu.
Lục Viễn Thu không chút do dự: "Đẹp."
Mặt Bạch Thanh Hạ cũng đỏ bừng, đưa bộ đồng phục cho cậu: "Cầm giúp mình."
Nói rồi, cô luồn hai tay vào trong quần, chỉnh lại váy cho khỏi bị lộ khi cởi.
Xong xuôi, cô cởi quần ra, chiếc váy xếp ly ngắn màu xanh đậm lộ ra, tiếp theo là làn da trắng nõn mịn màng của đôi chân thon dài, mịn đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông.
Đôi chân Bạch Thanh Hạ khép chặt, thon thả, nhưng lại càng thêm phần căng tròn, quyến rũ trong chiếc tất dài màu đen. Lớp vải mỏng manh ôm sát lấy làn da trắng muốt, in hằn những đường cong mềm mại.
"Đừng nhìn nữa..."
Dái tai cô đỏ như sắp nhỏ máu, bàn tay nhỏ nhắn cố gắng giữ chặt mép váy, khẽ thốt lên lời cầu xin.
Lục Viễn Thu đáp lại tỉnh bơ: "Không phải cậu bảo mình cầm đồ giúp sao?"
Cô gái cứng họng, đành tiếp tục cởi nốt chiếc quần đồng phục rồi nhẹ nhàng đặt vào tay Lục Viễn Thu.
Hương thơm thoang thoảng lan tỏa giữa hai người.
Bạch Thanh Hạ cúi xuống cởi dây giày vải, những chiếc cúc áo sơ mi vì thế mà hé mở, để lộ làn da trắng ngần như ẩn như hiện.
Lúc này, Lục Viễn Thu mỉm cười, tay gối đầu, nói với cô: "À phải rồi, sáng nay tớ có chạy ba nghìn mét, cậu ra đích đón tớ nhé? Lúc đó chắc tớ mệt lả, ngoài cậu ra tớ chẳng còn bạn nào khác cả."
Bạch Thanh Hạ không chút do dự gật đầu.
Cởi xong hai chiếc giày, cô nàng đưa đôi chân nhỏ nhắn bọc trong vớ dài màu đen ra giữa không trung, rồi lấy từ cặp sách ra đôi giày da đen, nhẹ nhàng đặt xuống sàn. Hai bàn chân từ từ trượt vào giày.
Lục Viễn Thu bỗng thấy cảnh này thật đẹp mắt.
Chắc là do anh chọn size giày chuẩn quá.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-74-bach-thanh-ha-hom-nay-cau-la-bo-mat-cua-lop-a8.html.]
Lúc này, Bạch Thanh Hạ chầm chậm đưa tay lên, bàn tay nhỏ khựng lại giữa không trung một hai giây, dường như đang do dự.
Rồi như đã quyết tâm, cô tiếp tục đưa tay lên, tháo sợi dây buộc tóc đuôi ngựa màu đen xuống.
Mái tóc đen dài như rong biển lập tức xõa ra sau lưng cô như thác nước. Cô gái khẽ lắc đầu, mái tóc cũng theo đó mà lay động. Bên cửa sổ, gương mặt thanh tú của cô được ánh nắng chiếu rọi, làn da trắng như tuyết, từng sợi lông tơ đều hiện rõ.
Lục Viễn Thu ngây người nhìn, nín thở trong giây lát.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Bạch Thanh Hạ xõa tóc, cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy cô gái này không chỉ đáng yêu mà còn xinh đẹp rạng ngời.
Cô gái lại mở cặp, lấy ra một chiếc kẹp tóc màu hồng phấn, cài lên tóc mái theo cảm tính, rồi quay sang nhìn Lục Viễn Thu.
Cậu bạn mỉm cười, giúp cô chỉnh lại vị trí rồi thắc mắc: "Hôm nay cậu có vẻ khác lạ."
Hôm nay, Bạch Thanh Hạ như thể đang chủ động gỡ bỏ từng lớp ngụy trang của mình, dần dần để lộ ra con người thật.
Bạch Thanh Hạ không vội trả lời, mà cúi xuống nắm chặt tấm biển lớp, như thể đang nắm chặt cây s.ú.n.g của tuổi thanh xuân.
Cô ngẩng đầu, khẽ mím môi:
"Vì cậu đã nói, thanh xuân chỉ có một lần, mình cũng muốn cố gắng... để sau này không phải hối tiếc."
Cô vốn nghĩ mình không làm được.
Nhưng sau tối qua, cô lại nghĩ, đã có người tổ chức sinh nhật cho mình rồi, ngay cả chuyện không tưởng như vậy cũng đã xảy ra, thì hình như cô cũng có thể thử cố gắng ở những việc khác...
Cô muốn xứng đáng với lời động viên của Lục Viễn Thu, cô không muốn để đôi giày da đen xinh đẹp và chiếc kẹp tóc hồng phủ bụi trong góc tủ nữa.
Tiếng nhạc vang lên.
Cô giáo chủ nhiệm Lưu Vi bước vào lớp, gọi: "Chuẩn bị tập hợp, Bạch Thanh Hạ!"
"Có!"
"Cầm chắc biển lớp nhé, hôm nay em là bộ mặt của lớp 12-A8 đấy."
Lưu Vi mỉm cười.
Mọi người quay lại nhìn về phía góc lớp, vốn chỉ là liếc nhìn bâng quơ, vậy mà ánh mắt cứ thế đông cứng lại, hết người này đến người khác.