Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 76: Không phải em không về, là cô ấy không cho em về
Cập nhật lúc: 2025-01-19 21:00:09
Lượt xem: 6
Xếp hàng theo đội hình lúc trước, Lục Viễn Thu quan sát khối vuông trên sân vận động.
Nhìn một lượt, đủ loại kỳ nhân dị tướng đều xuất hiện.
Trang phục thái giám triều Thanh, áo blouse trắng, đồ bệnh nhân, Hồ Lô oa... đủ cả, so ra thì đồng phục JK của lớp 12-A8 đúng là bình thường hết chỗ nói.
Lớp 12-A7 xếp hàng trước lớp họ mặc áo choàng của Hogwarts, lại còn là của nhà Gryffindor.
Vì dáng người cao nên Lục Viễn Thu đứng ở hàng cuối cùng của khối, anh nhìn thấy Bạch Thanh Hạ đang đứng cùng Lưu Vi ở phía trước lớp.
Cô gái cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, lúc này cô quay đầu nhìn lại, ánh mắt như đang tìm kiếm thứ gì đó, cho đến khi nhìn thấy Lục Viễn Thu ở hàng sau mới quay đầu lại.
Khúc nhạc hành khúc trên sân vận động vẫn vang lên.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
"Hiện tại đang tiến về phía chúng ta là lớp 10A1..."
Giọng nói của người dẫn chương trình truyền khắp sân vận động qua micro.
Bên kia đã bắt đầu rồi, Lục Viễn Thu đứng tại chỗ chờ đợi trong khi chán nản, anh quay đầu liếc nhìn Trịnh Nhất Phong đứng bên cạnh, đúng là, anh chàng này đẹp trai thật.
Cao ráo, trắng trẻo, lại còn gầy, so với Lục Viễn Thu, cậu ta mới giống nam chính ngôn tình học đường chính hiệu.
Nhưng Trịnh Nhất Phong cũng giống Lục Viễn Thu, trong lớp cũng chẳng có bạn bè gì, dĩ nhiên cậu ta cũng chẳng quan tâm, dù sao cuộc sống của cậu ta ngoài ngủ ra thì cũng chỉ là ngủ.
“Hôm nay Bạch Thanh Hạ đúng là xinh thật, thằng nhóc Chung Cẩm Trình kia cứ nuốt nước miếng ừng ực.”
Trịnh Nhất Phong khoanh tay trước ngực, bất ngờ lên tiếng. Lục Viễn Thu biết cậu ta đang nói chuyện với mình.
“Ừ, mày thích không?”
Lục Viễn Thu đáp lại.
Anh biết dù Trịnh Nhất Phong có thích hay không thì bạn đời cuối cùng của gã cũng đã được định sẵn rồi.
Trịnh Nhất Phong nhún vai: “Thích chứ, ai mà chẳng thích người đẹp, nhưng tớ nghĩ cô ấy sẽ không thích kiểu người như tớ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-76-khong-phai-em-khong-ve-la-co-ay-khong-cho-em-ve.html.]
Lục Viễn Thu: “Vậy cô ấy thích kiểu người nào?”
Trịnh Nhất Phong quay đầu nhìn anh, định trả lời thì phía trước bỗng nhiên có tiếng xôn xao.
Những người đứng trước tản ra hai bên, như đang nhường đường cho ai đó đi qua. Lục Viễn Thu và Trịnh Nhất Phong đồng thời quay đầu lại nhìn, lúc này mới thấy Bạch Thanh Hạ cầm bảng tên lớp chen vào đám đông, đang đi về phía hàng sau.
Cô gái cúi đầu, vành tai ửng đỏ. Dưới ánh mắt của toàn bộ lớp A8, cô đi thẳng đến trước mặt Lục Viễn Thu mới dừng lại.
Bạch Thanh Hạ không nói gì, thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn Lục Viễn Thu, cô trực tiếp đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo nắm lấy cổ tay anh, rồi xoay người kéo anh chen vào hàng ngũ, dẫn anh đến vị trí đầu tiên của đội hình.
Tất cả mọi người đều ngây ra, không hiểu cô gái xinh đẹp vốn lạnh lùng ít nói này rốt cuộc muốn làm gì.
Hàng đầu toàn là nữ sinh, Lục Viễn Thu cao lớn đứng đó, trông như hạc giữa bầy gà. Dù bản lĩnh giao tiếp tốt đến đâu, lúc này anh cũng thấy hơi lúng túng.
Thế là anh hạ giọng hỏi Bạch Thanh Hạ: “Không phải… cậu làm gì thế?”
Bạch Thanh Hạ ôm tấm bảng tên lớp, chẳng nói chẳng rằng, cứ cúi gằm mặt trước anh, giữ im lặng.
Cô giáo chủ nhiệm Lưu Vi cười gượng gạo, cũng không nhịn được hỏi: “Thanh Hạ, em kéo cậu này đến đây là có ý gì?”
Bạch Thanh Hạ vẫn cúi đầu im thin thít, nhất quyết không mở miệng.
Lưu Vi và Lục Viễn Thu nhìn nhau, Lưu Vi liếc xéo anh với vẻ mặt chán ghét, còn Lục Viễn Thu thì nhướn mày, ra vẻ chuyện chẳng liên quan đến mình.
“Còn đứng đây làm gì? Về đi! Lộ liễu quá rồi đấy.”
Lưu Vi trợn mắt, ra lệnh cho anh.
“Chh.” Lục Viễn Thu nhún vai, xoay người định đi, nhưng vừa bước được một bước thì cô gái đang cúi đầu im lặng kia đã vội vàng níu tay anh lại.
Không cho anh đi.
Hồ Thải Vi cùng đám con gái khác tò mò nhìn cảnh tượng này.
Lưu Vi cũng ngẩn người ra, cô thực sự không hiểu cô bé này rốt cuộc muốn làm gì.
Thấy cô giáo á khẩu, Lục Viễn Thu cười nham nhở, đắc ý nói: “Thấy chưa, không phải em không về, mà là cô ấy không cho em về.”