Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 86: Bạch Thanh Hạ, lần này có mình rồi, đừng sợ
Cập nhật lúc: 2025-01-20 19:41:26
Lượt xem: 2
"Mà con gái lớp bọn họ cũng chẳng ra gì."
"Mấy cậu hôm nay thấy chị Bạch Thanh Hạ chưa? Xinh quá trời!"
"Thấy rồi! Thấy rồi chứ! Tớ thấy lạ là sao trước khi thi vào Thất Trung chưa từng nghe danh chị ấy nhỉ?"
"Chắc chị ấy khiêm tốn thôi."
Lục Viễn Thu nhíu mày, mấy nữ sinh này hình như vào đây chỉ để buôn chuyện, chứ có phải đi vệ sinh đâu.
Buôn chuyện thì đâu cũng được mà?
"Nhanh lên, có người đến kìa, cất thuốc đi!"
Một nữ sinh nhỏ giọng nhắc nhở, Lục Viễn Thu lúc này mới hiểu ra.
Giọng cô lao công vọng đến: "Mùi gì thế này?"
"Không biết ạ."
"Không biết, lúc đến đã thấy rồi."
Lục Viễn Thu nghe thấy tiếng cô lao công đang đi về phía phòng chứa đồ, anh giật mình, bóng người hắt qua khe cửa, đúng lúc anh nghĩ cô lao công sắp mở cửa phòng chứa đồ thì ổ khóa bên ngoài chỉ phát ra tiếng "cạch".
"Tôi nhớ là tôi đã khóa rồi mà..."
Cô lao công lẩm bẩm rồi bỏ đi, sau đó nói với mấy nữ sinh: "Mấy đứa, không đi vệ sinh thì đừng có làm chuyện xấu ở đây nhé."
"Bọn em có làm gì đâu."
"Đúng vậy, có làm gì đâu."
Mấy nữ sinh vừa lầm bầm vừa ra khỏi nhà vệ sinh, giọng nói của cô lao công cũng dần xa.
Trong buồng vệ sinh, Lục Viễn Thu đứng chôn chân tại chỗ.
Anh chàng há hốc mồm nhìn chằm chằm vào cánh cửa buồng, đưa tay đẩy nhẹ, không nhúc nhích.
Dùng thêm chút sức, vẫn vậy.
Mẹ kiếp!
Chết đứng rồi.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Cô lao công khóa cửa từ bên ngoài rồi?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-86-bach-thanh-ha-lan-nay-co-minh-roi-dung-so.html.]
Khỉ thật… Lục Viễn Thu lại đẩy mạnh thêm hai cái, vẫn không mở được.
Cái cửa c.h.ế.t tiệt này cứng như đá.
Anh thậm chí đã nghĩ sẵn lời giải thích hoàn hảo cho cô lao công, nào ngờ mọi chuyện lại vượt ngoài dự đoán.
“Hình như… cửa bị khóa từ bên ngoài rồi.”
Cuối cùng, Lục Viễn Thu đành quay người, bất đắc dĩ nói với Bạch Thanh Hạ.
Bạch Thanh Hạ đứng trong góc không đáp lời.
Cô dường như chẳng quan tâm cửa có bị khóa hay không, chỉ cúi đầu chăm chú ghép những mảnh vỡ trên tay, có lẽ đang nghĩ nếu ghép được thì có thể dùng keo 502 dán lại.
Dù không dùng được như bình thường, chỉ cần chiếc kẹp tóc còn nguyên vẹn là được.
Lục Viễn Thu nhìn một lúc rồi lên tiếng: “Hình như thiếu một mảnh.”
“Mình nhớ là mình nhặt hết rồi mà…” Bạch Thanh Hạ vừa nói vừa ngẩng đầu, giọng đầy tủi thân, nước mắt như những hạt châu rơi xuống, tí tách thấm ướt nền nhà kho.
“Sao lại thiếu cơ chứ…”
“Mình rõ ràng thấy từng mảnh rơi ở đâu mà…”
Cô nghẹn ngào, mím chặt môi, hai tay và vai run lên bần bật.
Lục Viễn Thu chưa bao giờ thấy rõ sự đau buồn và tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt Bạch Thanh Hạ như vậy.
Đây là lần đầu tiên.
Anh không kìm được, bước đến nhẹ nhàng khép bàn tay cô lại, rồi một tay đỡ gáy, một tay ôm lưng, nhẹ nhàng kéo cơ thể mảnh mai của cô vào lòng.
“Không sao, không sao đâu…”
“Không sao, không sao đâu…”
“Hỏng thì mình lại tặng cậu cái khác, một cái không đủ thì hai cái, hai cái không đủ thì ba cái, ba cái không đủ thì mười cái.”
Lục Viễn Thu dỗ dành cô như dỗ trẻ con.
Cô gái nức nở một tiếng, mọi uất ức như nước vỡ bờ, lập tức ôm chặt lấy Lục Viễn Thu, vùi mặt vào n.g.ự.c anh.
Cảm giác ấm nóng ẩm ướt lan trên áo sơ mi, lồng n.g.ự.c Lục Viễn Thu như bị nỗi buồn của cô gái thiêu đốt thành một lỗ hổng.
Anh vừa nhẹ nhàng vuốt tóccô, vừa chậm rãi nói: “Tin mình đi, Bạch Thanh Hạ, lần này có mình ở đây rồi, mọi chuyện sẽ khác.”
“Cậu tin không?”