Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận - Chương 87: Cái gì? Cậu không đi vệ sinh? Không nhịn được rồi à?
Cập nhật lúc: 2025-01-20 19:41:28
Lượt xem: 7
Cô gái đang chìm trong đau buồn không đáp lời Lục Viễn Thu.
Tiếng khóc của cô nghẹn ngào, đầy tủi thân. Lục Viễn Thu không biết kiểu khóc phải kìm nén âm thanh này đã xảy ra bao nhiêu lần trên người cô gái.
Anh chỉ biết, thân thể mềm mại, yếu ớt trong lòng anh dường như chỉ cần chạm vào là vỡ tan. Vì vậy, anh không dám dùng sức, nhưng Bạch Thanh Hạ lại ôm anh rất chặt.
Lục Viễn Thu đoán rằng, đây có lẽ là lần đầu tiên Bạch Thanh Hạ có thể vùi mình vào một vòng tay khi đau khổ và tuyệt vọng.
Còn về những lời anh vừa nói với cô.
Có lẽ Bạch Thanh Hạ không nghe thấy, hoặc căn bản không hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó, chỉ coi đó là một lời an ủi đơn thuần.
Lục Viễn Thu cũng không cần cô phải hiểu.
Anh chỉ muốn bày tỏ một điều.
Đó là kiếp này có anh ở đây, Bạch Thanh Hạ tuyệt đối sẽ không bị ai ức h.i.ế.p nữa, dù đối thủ là người hay là số phận.
Lục Viễn Thu âm thầm nói với chính mình.
Sự tồn tại của cô gái này, có lẽ chính là ý nghĩa sự trọng sinh của anh.
Nhẹ nhàng vỗ vai cô gái, Lục Viễn Thu bắt đầu ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Trong phòng chứa chổi không có bồn cầu, nền nhà lát gạch men trắng phẳng lì, không gian chưa đến hai mét vuông, chỉ có vài cây lau nhà dựa vào góc tường.
Giống như những gian phòng khác, không gian phía trên đều hở, nếu không mở được cửa thì có lẽ đó là lối thoát duy nhất.
Nhưng xung quanh không có chỗ bám, vách ngăn lại vừa cao vừa mỏng, trèo qua không dễ chút nào.
Nếu có bồn cầu thì còn có thể giẫm lên, tiếc là lại không có.
Lục Viễn Thu đang nghĩ cách thì cảm thấy cằm mình có gì đó mềm mại chạm vào, thì ra Bạch Thanh Hạ đã ngẩng đầu lên, tiếng khóc cũng nhỏ đi nhiều.
Chóp mũi cô bé đỏ hoe, buông thõng tay, nức nở thu mình vào góc.
Cô cúi đầu nhìn mảnh kẹp tóc vỡ trong lòng bàn tay, rồi lại cẩn thận nắm chặt, ôm cánh tay vào ngực, mái tóc đen hơi rối che khuất nửa khuôn mặt trắng trẻo.
Cô nàng có lẽ đã bình tĩnh lại, nhưng phản ứng đầu tiên lại là thu mình vào góc, giống như một con vật nhỏ bị thương theo bản năng tìm chỗ ẩn nấp...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-hoa-khoi-trom-vat-bi-bat-tai-tran/chuong-87-cai-gi-cau-khong-di-ve-sinh-khong-nhin-duoc-roi-a.html.]
"Xin lỗi."
Bạch Thanh Hạ đứng trong góc, khẽ nói với Lục Viễn Thu.
Hả? Xin lỗi vì cái gì chứ?
Lục Viễn Thu ngạc nhiên nhìn cô.
Chẳng lẽ là vì vừa rồi ôm mình quá chặt?
Lục Viễn Thu chợt hiểu ra, vừa buồn cười vừa nói: "Có gì đâu mà phải xin lỗi, lúc mình buồn cũng hay ôm người khác mà, huống chi vừa rồi là mình chủ động ôm cậu."
Cô nàng không nói gì.
"Cậu đói bụng không?"
Lục Viễn Thu hỏi, vừa dứt lời đã muốn tự tát vào miệng mình một cái.
Ở trong nhà vệ sinh mà còn hỏi câu này, đúng là đầu óc có vấn đề rồi.
Bạch Thanh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó, cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía cửa: "Không ra được nữa sao?"
Lục Viễn Thu bất lực nhún vai: "Ừ, bên ngoài bị khóa rồi. Nhưng đừng lo, không cần phải chờ người khác đến cứu đâu, chúng ta vẫn có thể ra được."
Cầu cứu chắc cũng vô ích thôi, bên ngoài có lẽ chẳng có ai.
Bây giờ đang là giờ ăn trưa, trên sân trường chắc chẳng còn mấy người, ai lại chạy xuống tầng một nhà học để đi vệ sinh chứ?
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Hơn nữa, không thể cầu cứu được, chuyện hai người bọn họ bị nhốt trong nhà vệ sinh nữ không thể để người khác biết. Lục Viễn Thu thì không sao, nhưng anh lo cho danh tiếng của Bạch Thanh Hạ.
"Đến bao giờ mới ra được..." Bạch Thanh Hạ bỗng mếu máo, lại nghẹn ngào nói: "Mình muốn đi vệ sinh, nhịn không nổi nữa rồi."
?
Lục Viễn Thu chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
"Đi vệ sinh? Ý cậu là đến giờ vẫn chưa đi lần nào?"
Anh kinh ngạc hỏi.