Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:04:32
Lượt xem: 57
Ngụy La trong lúc nhất thời có chút mộng mị. Cho dù chuẩn bị đồ cưới, cũng là do mẫu thân nàng chuẩn bị, nàng không có mẫu thân, mấy chuyện phiền toái này liền rơi lên người Tứ bá mẫu Tần Thị, hoặc là chính nàng tự may lấy. Nhưng nhìn tình huống hiện tại, chẳng lẽ Triệu Giới muốn mua đồ cưới cho nàng? Hắn đã nói với phụ thân chưa, phụ thân cũng đồng ý sao? Lúc cô nương xuất giá, giá y cực kỳ quan trọng. Giá y có đẹp hay không, đường may có tinh xảo hay không lúc tham gia hôn lễ tân khách chỉ cần nhìn qua liền biết, liên quan tới mặt mũi và tôn nghiêm sau này. Triệu Giới suy nghĩ cho nàng, Ngụy La hiểu, nhưng hắn có phải đã lo nghĩ quá nhiều rồi không… Giày mang vào ngày thành thân nàng đã làm được một nửa rồi, cũng vì thế mà đ.â.m bị thương đầu ngón tay không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ những thứ nàng làm đều không dùng tới sao?
Bây giờ Ngụy La mới hiểu tại sao quản sự Phủ Tĩnh Vương phải tự mình dẫn nàng tới, bởi vì cách vách là Tú Xuân Cư nổi tiếng. Y phục của Tú Xuân Cư nổi danh tốt nhất Thịnh Kinh Thành, tiệm cũ trăm năm, xiêm y đều là ngàn vàng khó cầu, bọn họ chỉ làm đồ may sẵn, hàng năm người tới cửa muốn mua xiêm y nhiều như lùa vịt, đều là những người có gia thế hiển hách, danh môn vọng tộc có m.á.u mặt ở Thịnh Kinh Thành. Có điều Tú Xuân Cư chỉ mở cửa tiếp nhận đặt xiêm y vào ba ngày đầu năm, một năm chỉ nhận năm đơn hàng, nhận đủ rồi liền đóng cửa từ chối tiếp khách. Những lúc khác muốn cầu bọn họ làm một bộ xiêm y thì cho dù là có tiền cũng không mua được. Hơn nữa mười bộ xiêm y kia tuy đều bán với giá ngất ngưỡng trên trời, thế mà cũng có không ít người tới cửa nguyện ý bị làm thịt.
Quý nữ Thịnh Kinh Thành đều vì có thể được mặc xiêm y do Tú Xuân Cư làm mà lấy làm vinh dự. Ai có thể có được một món đều khiến người khác hâm mộ vô cùng.
Bây giờ đã là cuối thu, cách lễ mừng năm mới còn chừng mấy tháng nữa, năm đơn hàng kia sớm đã bán xong từ lâu rồi, Triệu Giới làm thế nào mà có thể khiến Tú Xuân Cư gật đầu đồng ý chứ?
Nếu Ngụy La có thể mặc giá y của Tú Xuân Cư làm ra, không chỉ khiến Phủ Anh Quốc Công có thêm mặt mũi, người khác cũng có thể nhìn ra mức độ coi trọng của Tĩnh Vương đối với Ngụy La, như vậy thái độ đối với Ngụy La và Phủ Anh Quốc Công lại càng thêm coi trọng. Nhìn mức độ để tâm của Triệu Giới, Ngụy La liền không so đo với hắn, cùng lắm thì sau này nàng làm lại cái khác là được.
Lúc Ngụy La tự mình suy nghĩ trong đầu, phụ nhân đã đo xong số đo của nàng, bà nhìn thoáng qua n.g.ự.c nàng, hỏi hàm súc: “Vóc dáng cô nương gần đây còn lớn hơn không?”
Ngụy La vô thức đỏ mặt, thiếu chút nữa liền lấy tay che n.g.ự.c mình lại. Phụ nhân này hẳn không phải hỏi nàng có cao lên không mà hỏi xem n.g.ự.c nàng trổ mã xong chưa… Giá y cũng phải phù hợp với dáng người, cô nương bình thường tới tuổi này rồi sẽ không cao lên nữa, nhưng n.g.ự.c thì còn lớn thêm. Vạn nhất tới lúc làm lễ, giá y mặc vào sẽ không thoải mái.
Mặt Ngụy La đỏ như máu, nàng tự biết thì được rồi, còn ở trước mặt mọi người nói ra, may là trong phòng không có nam nhân. Quản sự Phủ Tĩnh Vương từ khi nàng vào phòng đo dáng người liền lui ra ngoài rồi: “Gần đây vẫn còn lớn hơn…”
Cô nương mười lăm tuổi, tới thời điểm này cả người như nẩy nở, đầu tiên là nụ sen nhỏ lộ ra, cho tới bây giờ đã căng phồng tới mức một tay có thể nắm lấy. Ngụy La cũng hoài nghi có phải do Triệu Giới đụng chạm nên mới như thế… dù sao trước kia hai quả đào nhỏ của nàng thật sự chẳng có chút động tĩnh nào.
Nghĩ tới đây, Ngụy La vội vàng thu lại suy nghĩ miên man, điều chỉnh lại sắc mặt.
Phụ nhân ở Tú Xuân Cư quen làm xiêm y, kinh nghiệm mười phần, nghe vậy liền biết rõ nên làm thế nào. Bây giờ cách tháng mười sang năm không tới một năm, làm xiêm y thì làm n.g.ự.c hơi lớn một chút, đến lúc đó hẳn là vừa đủ. Phụ nhân đem số liệu ghi lại, thấy không có vấn đề gì liền cúi người với Ngụy La rồi cáo từ rời đi.
*** *** ***
Một vòng người vây quanh nhã gian rời đi hết, nhất thời chỉ còn lại mình Ngụy La.
Quản sự Phủ Tĩnh Vương chẳng biết đã đi đâu, nha hoàn bà tử của nàng đều chờ dưới lầu. Ngụy La đi tới cạnh cửa nhìn nhìn, lại trở về phòng chuẩn bị đeo mạn che mặt lên để xuống lầu. Tay nàng chỉ vừa mới chạm tới mạn che để trên bàn tròn sơn son khắc hoa văn hình sư tử, sau lưng liền có một thân thể cứng rắn dán lên, ghé vào tai nàng hỏi: “Để ta xem lớn được bao nhiêu rồi?”
Ngụy La cả kinh, cũng may nàng phản ứng nhanh, nhanh nhẹn né người sang bên cạnh khiến Triệu Giới giơ tay vơ vét vô ích.
Ngụy La đứng trước mặt hắn, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn hắn: “Sao Đại ca ca lại ở đây?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Ngụy La nhìn qua Trực Linh Môn, cửa được đóng chặt, lúc nãy nàng cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, chẳng lẽ Triệu Giới vẫn luôn giấu mình trong phòng? Nghĩ tới lúc nãy nàng mới nói chuyện với phụ nhân, lại nhớ tới câu nói của Triệu Giới, trong chớp mắt Ngụy La liền hiểu, gương mặt nhỏ nhắn vừa xấu hổ vừa phiền muộn, giống như giọt sương sớm treo trên nụ hoa, nũng nịu lại hồng nhuận.
Sắc mặt Triệu Giới vô cùng bình tĩnh, chẳng có chút xấu hổ nào. Hắn rũ mắt nhìn tiểu cô nương đang tức giận, nhéo nhéo má nàng, cười nói: “Bản vương thật vất vả mới mời được người của Tú Xuân Cư đến, muội không cảm kích thì thôi, còn tức giận sao?”
Ngụy La không đề phòng liền bị Triệu Giới nhéo má, nàng không đau, nhưng vẫn cố ý: “Sao Đại ca ca không nói trước tiếng nào, muội chẳng có chút chuẩn bị nào cả”.
Triệu Giới nhìn nàng: “Chuẩn bị gì chứ? Muội tới là được rồi”.
Ngụy La hỏi: “Chuyện này Đại ca ca nói với phụ thân muội rồi sao?”
Triệu Giới gật đầu, nếu Ngụy Côn không đồng ý sao hôm nay nàng có thể ra cửa chứ.
Ngụy La “À” một tiếng, chớp mắt mấy cái, trong giọng nói có chút oán giận: “Các nàng ngay cả giày cũng đo để làm cho ta… nhưng giày ta đã làm được một nửa rồi, thật lãng phí…”
Triệu Giới nhìn nàng như nhìn thấy vật hiếm lạ, khóe môi cong cong thành một nụ cười: “A La còn có thể làm giày sao?”
Đây là đương nhiên. Ở nhà Ngụy La ngoại trừ học ít kinh thư cùng trồng hoa, nữ công gia chánh tất nhiên không thể bỏ qua. Đại Lương sùng bái cô nương khéo tay, nói cách khác không chỉ cần đầu óc thông minh, lễ nghi quy củ, việc thêu thùa cũng không được kém. Chỉ có làm nữ công tốt, về nhà chồng mới có thể được mẹ chồng và cô em chồng coi trọng. Có điều Ngụy La không thích mấy việc này, thường ngày cũng ít làm, lần này làm giày cũng phải lĩnh giáo Tứ bá mẫu nhiều lần.
Ngụy La liếc Triệu Giới một cái, ra vẻ: “Ngươi không biết ta giỏi sao!”
Ánh mắt Ngụy La rất đẹp, mắt hạnh tròn vo, nhìn như oán trách lại thật giống như đang làm nũng. Nàng trừng hắn một cái, ánh mắt giống như cái móc đồng, đem cả trái tim và linh hồn của hắn đều câu đi.
Một tay Triệu Giới giữ lấy eo Ngụy La, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng: “Vậy đổi khuôn đi, làm cho ta một đôi?”
Ngụy La bĩu bĩu cái môi nhỏ, nghĩ thầm hắn cũng thật biết chiếm tiện nghi, làm giày dễ như vậy sao? Nếu không phải vì gả cho hắn, ngay cả giày của mình nàng cũng lười làm.
Triệu Giới nhìn ra được nàng không tình nguyện, càng ôm nàng chặt hơn, cằm đặt trên gò má nàng, cọ cọ: “Được không?”
Ngụy La lắc lắc đầu: “Không được, làm giày quá tốn công, hơn nữa muội làm không tốt”.
Triệu Giới cười nhẹ: “Cho dù muội làm ra thế nào bản vương cũng sẽ mang hàng ngày”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-121.html.]
Ngụy La không tin liếc xéo hắn một cái, Triệu Giới là vương gia, bình thường ăn mặc chi tiêu thế nào đều cực kỳ để ý, nếu nàng làm một đôi giày rơm hắn dám mang sao? Để Trần Hoàng Hậu nhìn thấy còn không cho rằng hắn bị điên mới lạ.
Ngụy La không đồng ý, Triệu Giới liền nhiệt tình mè nheo cọ cọ má nàng.
Triệu Giới hôm qua xử lý việc tư tàng binh khí ở Nam Sơn Châu Xương mà cả đêm không ngủ, sáng nay lại vì đồ cưới của Ngụy La mà liên lạc với Tú Xuân Cư, tới bây giờ vẫn chưa chợp mắt, cằm hắn có ít râu mới mọc, chạm lên má nàng vừa ngứa vừa đau. Gò má Ngụy La mềm mềm, trơn mượt như trứng gà bóc, sao có thể chịu được bị hắn cọ cọ như vậy! Ngụy La đánh không lại hắn, trốn cũng không thoát, đau tới nước mắt lưng tròng đành nói: “Muội biết rồi, muội làm cho huynh… Đừng cọ muội, thật là đau!”
Lúc này Triệu Giới mới buông Ngụy La ra, hôn lên mặt nàng một cái: “Bảo bối thật ngoan”. Xong lại nói: “Mấy ngày nữa ta kêu người đem giày mẫu đến cho muội, muội cứ theo đó mà làm là được”.
Ngụy La bị Triệu Giới ép buộc, trong lòng tất nhiên có chút không phục, nàng nhón chân lên, cắn lên cằm hắn một cái
*** *** ***
Hai người từ trong nhã gian đi ra đã là chuyện của nửa canh giờ sau.
Sắc mặt Ngụy La miễn cưỡng coi như bình thường, trên mặt cũng không còn đỏ nhiều như lúc nãy, nhưng vẫn có chút không tự nhiên. Trái lại, vẻ mặt Triệu Giới đi sau nàng lại mang ý cười, trông rất thỏa mãn, nhất định đã chiếm được không ít tiện nghi rồi, cho dù không làm tới bước cuối cùng, cũng dùng tay và miệng tự mình đo đạc hai quả đào nhỏ của Ngụy La.
Một thân da thịt óng ánh trong suốt, sạch sẽ hoàn mỹ, trơn mượt không tỳ vết, chỉ là quá mức yếu ớt, lúc nào cũng khiến người khác lo lắng nếu không cẩn thận sẽ làm hư nàng.
Ngụy La lúc này ngay cả “Đại ca ca” cũng không gọi, đỏ mặt, chỉ vào mũi hắn nói: “Đừng đi theo ta”.
Triệu Giới đứng bên trong cửa, mỉm cười, nghe lời gật gật đầu.
Ngụy La không muốn bị người khác nhìn thấy nàng và Triệu Giới từ cùng một gian phòng đi ra, nàng đi ra trước, nhìn nhìn xung quanh, mới bước chân ra lại rụt trở về.
Ở nhã gian bên kia có hai người đi ra, theo lối bậc thang mà tới, đối phương còn chưa thấy Ngụy La đã bị nàng nhìn thấy trước.
Đó là một nam một nữ; nam nhân mặc xiêm y màu trắng pha lẫn sắc xanh của cây xương bồ, hoa văn dệt kim nổi lên thành từng hàng, tuổi đã hơn bốn mươi, khí chất nho nhã xuất trần, lúc cười khiến cho người xung quanh như tắm trong gió xuân; nữ nhân là một phụ nhân trung niên xinh đẹp, một thân áo gấm cổ tròn thêu thược dược cùng với váy mã diện bằng gấm thêu hoa, bên ngoài khoác áo choàng cổ tròn bằng gấm thêu hạc trắng vờn sóng, quả nhiên thanh lịch tao nhã, đoan trang khí khái. Hai người đứng cùng một chỗ, giống như một đôi phu thê bình thường, nhìn xa xa liền có chút không được chân thật.
Ngụy La dừng bước, đứng sau Trực Linh Môn, e lệ trong mắt rút đi, chỉ còn lạnh lùng.
Triệu Giới xoa xoa đỉnh đầu nàng, hỏi: “Sao lại trở lại?”
Ngụy La không nói gì, một lát sau, nàng lại lần nữa ra khỏi phòng, quả nhiên thấy đôi phu thê kia đã xuống cầu thang, đi ra ngoài.
Hai người thân mật tự nhiên, giống như lão phu thê đã sống cùng nhau qua nhiều năm tháng.
Ngụy La đứng sau lan can, lẳng lặng nhìn bóng lưng họ, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Triệu Giới phát giác được vẻ mặt Ngụy La không bình thường, hắn nhìn theo tầm mắt nàng, khẽ phát ra âm thanh nghi hoặc.
Ở cửa tửu lâu, Ngụy Côn từ bên ngoài đi vào, hiển nhiên sớm đã biết chỗ này, hôm nay là có chuẩn bị mà tới. Ngụy Côn chạm mặt hai người đang đi ra, sững sờ một chút, ánh mắt ông dừng lại trên người phụ nhân kia, khẽ chớp, lại nhìn chằm chằm qua nam nhân đang đứng cạnh bà, như hiểu ra gì đó, trong mắt ông đầy vẻ đau xót, ngay cả Ngụy La đứng ở lầu hai cũng có thể nhìn ra.
Ngụy Côn sớm đã sai người thăm dò nơi này, biết rõ bà ở đây, do dự rất lâu, cuối cùng cũng không kìm nén được tới xem một chút.
Bây giờ đã nhìn thấy được, ông lại thà rằng chính mình chưa từng tới đây.
Ngụy Côn nhìn phụ nhân trước mặt, ngay cả một câu cũng không nói hoàn chỉnh được: “Nàng… Nàng trở về!”
Phụ nhân khẽ cứng người, rất lâu sau mới gật đầu.
Tay Ngụy Côn không biết nên để chỗ nào, ông có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lời nói tới miệng lại không cách nào thoát ra được, cũng không biết trước tiên nên nói cái gì. Ánh mắt Ngụy Côn chuyển sang nam nhân bên cạnh bà, chần chừ rất lâu, cuối cùng cũng gom hết dũng khí hỏi: “Vị này là…?”
“Ông ấy là tướng công của ta, Phó Hành Vân”. Giọng nói phụ nhân không lớn, nhưng lúc này khách ở tửu lâu không nhiều, ngay cả Ngụy La đứng ở lầu hai cũng nghe thấy rõ ràng. Phụ nhân dừng lại một chút lại nói tiếp: “Chúng ta đã thành thân”.
Thân hình Ngụy Côn lay động, sắc mặt ông đột nhiên trở nên trắng bệch, hồi lâu sau mới miễn cưỡng khôi phục lại bình thường, ông muốn làm ra vẻ tươi cười, nhưng khóe miệng lại kéo xệch xuống, cuối cùng cũng không cười nổi.
Ngụy Côn phát giác được ánh mắt trên lầu, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy đôi mắt lạnh băng của Ngụy La, ông kinh ngạc kêu: “A La…”
Phụ nhân nghe gọi cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên trên.
Ngụy La âm thầm nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn trong tay.
Gương mặt đó, Ngụy La đã từng nhìn thấy ở thư phòng Ngụy Côn. Ngụy La đã gặp bà ta nhiều lần, một lần ở trên đường, một lần trong Đại Từ Tự của Đại Hùng Bảo Điện. Ngụy La vừa nhìn liền nhận ra, người này là mẫu thân của nàng – Khương Diệu Lan.