Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-10-21 12:10:07
Lượt xem: 43
Vòng eo của Ngụy La càng lúc càng to, eo nhỏ yểu điệu mảnh mai lúc trước sớm đã biến mất không còn bóng dáng, không những cái bụng tròn ra, hai má phúng phính trơn mịn, mà ngay cả hai bên n.g.ự.c như quả đào lúc trước cũng biến thành bánh bao trắng trắng mềm mềm. Nếu không phải hôm nay Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn cùng nhau hồi cung, Ngụy La dù nói gì cũng không muốn ra cửa, nàng cảm thấy bộ dáng lúc này của mình không thể gặp người được, trước khi ra cửa còn soi gương rất lâu, càng nhìn càng bất mãn bản thân.
Ngụy La vuốt ve bụng mình, thở dài một hơi: “Dưa hấu nhỏ, chờ con sinh ra rồi, nương phải nghiêm khắc chỉnh đốn bản thân mới được”.
Triệu Giới ở một bên cúi đầu buồn cười, bởi vì bộ dáng than thở này của Ngụy La thật đáng yêu. hắntiến lên ôm lấy nàng, cắn lên lỗ tai nàng nói: “Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì thì A La của ta cũng là cô nương xinh đẹp nhất”.
“không được”. Ngụy La đẩy hắn ra, ngôn từ có lý mà chỉnh hắn: “Chàng không thể nói như vậy, sẽ làm thiếp thả lỏng. Bây giờ chỉ là nhất thời, là vì phải sinh hài tử, đợi sinh xong thiếp nhất định sẽ gầy xuống”.
Môi mỏng Triệu Giới mỉm cười, không nhúc nhích nhìn nàng, giọng nói trầm thấp, mang theo chút mê hoặc: “Lời ta nói là thật tâm”. Ở trong lòng hắn, tiểu cô nương của hắn là xinh đẹp nhất. Đặc biệt là lúc nàng nâng cái bụng tròn, thân thể nhỏ nhắn nuôi dưỡng con của bọn họ, đường cong trên bụng nàng lúc này chính là đường cong đẹp nhất.
Ngụy La giận hắn: “nói năng ngọt xớt”. Nhưng giọng nói vẫn là ngọt ngào.
Cũng may Ngụy La hiểu rõ lời Triệu Giới chỉ là dỗ ngon dỗ ngọt, không thể coi là thật, nghe một chút thìtốt rồi. trên đường đi tới hoàng cung, Ngụy La thầm nghĩ, dưa hấu nhỏ, nương hy sinh cho con nhiều như vậy, con nhất định phải thuận lợi chào đời, không cần lăn qua lăn lại nàng nha.
Nghe Lương Ngọc Dung nói thì lúc sinh con rất đau.
Đến Điện Chiêu Dương, Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn đã sớm ngồi đó.
Triệu Lưu Ly ngồi trên giường La Hán bằng gỗ tử đàn, sau lưng là gối dựa lớn màu xanh ngọc thêu hoa, nàng ấy đỏ mặt, lén lút nhìn Sùng Trinh Hoàng đế đang đứng với Trần Hoàng hậu và cả Dương Chẩn. Hôm nay Dương Chẩn mặc cẩm bào màu đỏ thẩm thêu kim hoa văn gợn nước, gương mặt nghiêm túc, cung kính trả lời các câu hỏi của Đế hậu.
Dương Chẩn quả nhiên chững chạc nghiêm trang, mắt nhìn thẳng, trông chẳng khác ngày thường chút nào. Trước khi Triệu Lưu Ly thành thân với Dương Chẩn, nhìn thấy bộ dáng này của hắn cũng khôngthấy gì, bây giờ thành thân rồi, biết rõ bản tính của hắn, nhìn lại bộ dáng này, tâm tình nàng có chút phức tạp.
Đêm thành thân hôm đó, ngay cả hỉ bào Triệu Lưu Ly Cũng không kịp thay ra đã bị Dương Chẩn ôm tới trên giường.
Dương Chẩn nắm chặt cổ tay nàng, si ngốc cắn lỗ tai nàng gọi “Công chúa”, sau đó giọng hắn có chút thay đổi, khàn khàn gọi “Lưu Ly”. Triệu Lưu Ly ở dưới người hắn không thể động đậy, rụt người lại tiếp nhận những nụ hôn liên tiếp của hắn.
Lúc Dương Chẩn xông vào, nàng đau tới nước mắt thi nhau chảy xuống, cắn một cái lên vai Dương Chẩn, nghẹn ngào nói đau. Dương Chẩn biết nàng không dễ chịu, nhưng không quản nổi bản thân, liếm đi nước mắt trên má nàng, động tác cũng không ngừng lại, vừa ngoan tâm đem toàn bộ đẩy vào.
Triệu Lưu Ly khóc sướt mướt cả nửa canh giờ, khóc tới nỗi gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ dáng thê thảm nhìn thật đáng thương.
Sau nửa canh giờ, Dương Chẩn ôm Triệu Lưu Ly mềm nhũn đi tịnh phòng tắm rửa, Vân Tử dẫn cung tỳ vào trong thu dọn, trông thấy dấu vết loạn thất bát tao trên giường, cùng với vết ướt trên hỉ bào, hai má nàng ta ửng hồng.
Sùng Trinh Hoàng đế cho Dương Chẩn nghỉ ngơi vài ngày. Trong mấy ngày này, chỗ nào Dương Chẩn cũng không đi, chỉ ở trong phòng với Triệu Lưu Ly ba ngày ba đêm. Trừ lúc ăn cơm uống nước có người gõ cửa bên ngoài, còn lại chẳng ai vào phòng quấy rầy hai người. Triệu Lưu Ly không biết Dương Chẩn có nhiều tinh lực như vậy, chắc hẳn nhẫn nại rất lâu rồi, thành thân xong liền chào hỏi toàn bộ lên người nàng.
Trong mỗi góc của tân phòng đều có dấu vết của bọn họ, ngay cả bệ cửa sổ thư phòng cũng khôngngoại lệ. Ngay cả lúc ăn cơm Dương Chẩn cũng không rời khỏi nàng, một bên đút nàng ăn cơm, mộtbên không rời khỏi thân thể nàng. Triệu Lưu Ly cảm thấy ba ngày qua đi rất nhanh, lại cũng rất chậm, nếu không phải hôm này phải vào cung vấn an Phụ hoàng và Mẫu hậu, nói không chừng Dương Chẩn vẫn như cũ không để nàng ra khỏi phòng.
Triệu Lưu Ly nghĩ tới ba ngày hoang đường này, liền ngượng ngùng vô cùng. Tới bây giờ toàn thân nàng vẫn còn đau, hôm nay tới Điện Chiêu Dương là ngồi kiệu vào, hai chân bủn rủn không đứng nỗi. Chắc hẳn mẫu hậu đã nhìn ra, cũng đều tại Dương Chẩn, không biết tiết chế! Mặt Triệu Lưu Ly đỏ lên, thầm oán.
Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng hậu hỏi vài câu, đối với câu trả lời của Dương Chẩn coi như hài lòng.
Trần Hoàng hậu ngồi xuống, cảm khái nói: “Lưu Ly là nữ nhi bảo bối của bản cung, bản cũng từ trước tới nay đều sủng ái nó, bây giờ gả cho ngươi rồi, ngươi phải đối tốt với nó, đừng để bản cung thất vọng”.
Dương Chẩn đứng lên nói: “Thỉnh Hoàng hậu nương nương yên tâm, thần sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với công chúa”.
Trần Hoàng hậu gật đầu, nghiêng đầu nhìn Triệu Lưu Ly lệch người dựa vào gối, bất mãn dạy dỗ: “đã là cô nương xuất giá rồi, sao còn không có quy củ như vậy. Ngồi xuống ghế đi, miễn cho một lát lại thành trò cười cho người khác”.
Triệu Lưu Ly đỡ eo khỏi gối dựa, chậm chạp rời khỏi giường, lúc đi tới chỗ Dương Chẩn thì phồng má làm mặt xấu, rồi đến ngồi bên cạnh ghế hoa hồng của hắn. Dương Chẩn nhịn không được cong cong khóe môi, nhìn Triệu Lưu Ly, trong mắt ngập ý cười.
hắn cười như vậy không khỏi khiến Triệu Lưu Ly nhớ tới những chuyện hắn làm với nàng, hai tai liền ửng hồng, nàng xoay mặt đi.
*** *** ***
Ngụy La và Triệu Giới tới không lâu thì vài vị hoàng tử và công chúa cũng lần lượt tới, một nhà ngồi lại nói chuyện với nhau.
Dùng xong bữa trưa, mọi người cáo từ rời đi, Ngụy La và Triệu Lưu Ly ở lại Điện Chiêu Dương nóichuyện với Trần Hoàng hậu; Triệu Giới, Dương Chẩn và Sùng Trinh Hoàng đế đi Ngự thư phòng.
Lúc này Ngụy La cử động không tiện, Trần Hoàng hậu và Triệu Lưu Ly đều quan tâm nàng. Triệu Lưu Ly biết trong bụng Ngụy La có thể nghe được động tĩnh, vô cùng hiếu kỳ, nhẹ nhàng áp tai vào bụng Ngụy La, lắng nghe: “Hoàng tẩu, sao bé không động?”
Ngụy La nói: “Chắc là vì không quen muội, nó sợ người lạ”.
Triệu Lưu Ly không tức giận, nói với cái bụng của Ngụy La: “Ta là cô cô của con”, lát sau lại nói: “Con gọi là dưa hấu nhỏ phải không, tới nói chuyện với cô cô đi”. Ngụy La và Trần Hoàng hậu thấy vậy thì dở khóc dở cười, dưa hấu nhỏ trong bụng Ngụy La quả nhiên động động, duỗi cái chân nhỏ ra, coi như chào hỏi với Triệu Lưu Ly.
Triệu Lưu Ly vừa mừng vừa kinh ngạc: “Đứa nhỏ thật có thể nghe muội nói chuyện?”
Ngụy La cũng thấy lạ, đặt tay trên bụng, dưa hấu nhỏ như có cảm ứng với nàng, thu chân lại, đổi thành tay nhỏ cách cái bụng mà chạm vào tay Ngụy La. Hốc mắt Ngụy La ướt ướt, nuôi dưỡng lâu như vậy, lần đầu tiên nàng cảm thấy đứa nhỏ tồn tại rõ ràng như thế. Nàng rất hy vọng nó mau lớn lên, lại thầm nghĩ, cũng không biết lớn lên trông như thế nào, bất quá hài tử của nàng và Triệu Giới, nhất định sẽkhông xấu.
Mặt trời ngã về tây, trời cũng không còn sớm, Ngụy La và Triệu Lưu Ly cáo từ Trần Hoàng hậu, về phủ của mình.
Trần Hoàng hậu tiễn hai người bọn họ tới cửa Khánh Hi Cung, cảm khái nói: “Nhìn các con đều có cuộc sống tốt, tâm của ta cũng để xuống được rồi”.
Triệu Lưu Ly cho rằng Trần Hoàng hậu ưu buồn vì không có con cái bên cạnh, nàng ấy liền cầm tay Trần Hoàng hậu nói: “Mẫu hậu yên tâm, con sẽ thường về tiến cung vấn an ngài, nhất định không để ngài cô đơn”.
Trần Hoàng hậu bất đắc dĩ nói: “Con đã gả cho người ta, thường xuyên về thì là bộ dạng gì? Nếu ta trông cậy vào con, còn không bằng trông cậy Ngụy La thường vào cung với ta”.
Ngụy La nói: “Chờ sinh hài tử xong, con liền ẳm bé vào thăm mẫu hậu. Lúc đó ngài ngậm kẹo đùa cháu, còn buồn vì không có người bầu bạn sao?”
Trần Hoàng hậu cười cười nói: “Con nói rất đúng, bây giờ ta liền chỉ chờ tôn nhi này ra đời”.
Triệu Lưu Ly và Ngụy La cùng nhau rời khỏi Khánh Hi Cung, Triệu Lưu Ly và Dương Chẩn đi trước, Ngụy La ngồi trong xe ngựa đợi một lát mới thấy Triệu Giới từ Tuyên Đức Môn đi ra.
Ngụy La nhớ tới lời Trần Hoàng hậu nói, trong lòng thấy bất an, hỏi: “Gần đây mẫu hậu có nói gì khác thường với chàng không?”
Triệu Giới ôm nàng lên đùi, vuốt ve ngón tay nàng hỏi: “Sao vậy?”
Ngụy La nói: “Thiếp thấy tâm tình mẫu hậu không được tốt, chắc là vì Lưu Ly xuất giá, bà ở trong cung càng thêm cô đơn. Mẫu hậu có vẻ không muốn tha thứ cho Bệ hạ, thiếp lo bà ở trong cung tịch mịch, sau này muốn thường vào cung thăm bà”.
Triệu Giới hôn lên gương mặt nhỏ của nàng, cười nói: “Tất nhiên là được, nhưng phải đợi nàng sinh xong hài tử đã”.
Bây giờ bụng Ngụy La càng lúc càng lớn, không tiện ra ngoài, cũng dễ gặp nguy hiểm, vẫn là ở trong Vương phủ an toàn hơn.
Ngụy La suy nghĩ một lát, gật gật đầu nói: “Lần trước thiếp nói chàng an bài vài người ở Bảo Hòa Điện, chàng an bài chưa?”
Triệu Giới nói: “Sáng hôm đó ta đã làm rồi”. nói xong hắn cọ cọ mũi nàng, cố ý trêu ghẹo: “Lời của A La, ta sao có thể không nghe chứ?”
Ngụy La bĩu môi. Nàng muốn nói gì đó, chợt thấy thân xe rung lên một chút, xe ngựa dừng ở ven đường.
Triệu Giới nhấc rèm vải lên hỏi: “Có chuyện gì?”
Phu xe nói: “Hồi bẩm vương gia, phía trước có xe ngựa bị hư chặn đường, phải đi đường vòng hồi phủ”.
Triệu Giới nói: “đi đường vòng đi”.
Xuyên qua một góc rèm vải, Ngụy La liếc mắt nhìn cô nương đứng bên cạnh chiếc xe ngựa, cô ấy mặc váy ngắn màu tím, rõ ràng chính là Cao Tình Dương. Ngụy La kêu phu xe dừng lại, nghĩ tới dù gì nàng và Cao Tình Dương cũng có chút qua lại, nên hỏi nàng ấy có muốn cùng lên xe không. Dù sao Phủ Trấn Quốc Công và Phủ Tĩnh Vương cũng cùng đường, hơn nữa thời tiết lại âm u, nhìn như sắp mưa rồi, nàng ấy đứng ở đây thì không biết bao giờ mới về được.
Cao Tình Dương suy nghĩ một lát, không có từ chối, sau khi ngồi lên xe ngựa thì cảm kích nói: “Đa tạ Vương gia, Đa tạ Vương phi”.
Ngụy La hỏi: “Ngươi đi đâu vậy, sao xe ngựa lại hư?”
Cao Tình Dương ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, giải thích: “Thần đi cửa hàng chọn mấy thỏi mực để về nhà luyện tranh chữ, không ngờ bánh xe đột nhiên bị hư, bởi vậy mới phải dừng lại ở ven đường”.
Ngụy La gật gật đầu, nói: “Lát nữa chúng ta hồi phủ rồi sẽ để phu xe đưa muội về Phủ Trấn Quốc Công”.
Cao Tình Dương không từ chối, thật lòng nói cảm tạ lần nữa: “Đa tạ Vương phi”.
Ngụy La lắc đầu nói không cần.
*** *** ***
Rất nhanh đã tới cửa chính Phủ Tĩnh Vương, Triệu Giới ôm Ngụy La xuống xe ngựa, quay người lại đãthấy có người đứng trước cửa Phủ Tĩnh Vương.
Trước đại môn sơn son, Ngụy Thường Hoằng mặc cẩm bào màu lam bằng tơ, dáng người cao ngất, “túc túc như tùng hạ phong, cao nhi từ dẫn”. Hạ nhân trong phủ nhận ra hắn, cũng biết hắn là bào đệ của Tĩnh Vương Phi, không dám thất lễ, vốn muốn mời hắn vào phủ ngồi một lát, không ngờ Thường Hoằng nói không cần, sau đó liền đứng ở ngoài cửa đợi tới giờ.
Ngụy La thấy Thường Hoằng tới, kinh ngạc chui ra khỏi lòng Triệu Giới, nhấc vày dài màu xanh non thêu mai lan trúc cúc lên, đi tới trước mặt Thường Hoằng: “Thường Hoằng, sao đệ tới đây? Sao không vào trong phủ ngồi, đứng ở đây nhiều sẽ mệt”.
Ngụy Thường Hoằng mỉm cười nói: “Hạ nhân nói tỷ sắp về, nên đệ đứng đây đợi tỷ một lát, đệ còn phải về phủ”.
Ngụy La nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì gấp gáp vậy”.
“Cũng không phải chuyện gì khẩn cấp”. Ngụy Thường Hoằng lấy từ trong tay áo ra một túi thơm màu đỏ thẫm thêu bách tử đồ, cầm tay Ngụy La lên, để vào tay nàng: “Đây là túi thơm Tứ bá mẫu cố ý đi Đại Từ Tự vì tỷ cầu xin phù bình an cho tiểu chất nhi hoặc tiểu chất nữ tương lai, tạm thời tỷ giữ nhé, sau này đeo lên cho nó, Tứ bá mẫu nói có thể bảo vệ bình an cả đời”.
Ngụy La cầm lấy túi thơm, ngẩng đầu nhìn Ngụy Thường Hoằng, môi cong cong cười: “Đệ về giúp tỷ tạ ơn Tứ bá mẫu, tỷ nhất định sẽ đeo cho hài tử”.
Ngụy Thường Hoằng nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua Triệu Giới sau lưng Ngụy La, trong mắt mặc dù có không ít gợn sóng, nhưng cũng không giương cung bạt kiếm như lúc đầu. Thường Hoằng không nói gì, cất bước muốn đi gấp: “Đệ về đây”.
hắn mới vừa cất bước, bầu trời còn đang u ám liền bắt đầu đổ mưa, mưa “ào ào” tầm tã tới, khiến người ta không kịp phòng bị.
Ngụy Thường Hoằng ngẩng người, lần này hắn ra cửa không cầm theo ô, chỉ cưỡi một con ngựa, tuấn mã kia không sợ gặp mưa, chỉ sợ trời mưa trơn trượt vó ngựa.
Ngụy La nhìn Thường Hoằng, lại nhìn xe ngựa còn chưa rời đi, tâm nàng vừa động liền lệnh cho Kim Lũ đi lấy ô. Rất nhanh, Kim Lũ quay lại nói: “Nương nương, ô của ngài”.
Ngụy La nhận lấy, đem ô giấy đưa vào tay Ngụy Thường Hoằng, chỉ chỉ xe ngựa có nắp màu đen, nói: “Xe ngựa của Cao cô nương bị hư, mới rồi cùng chúng ta ngồi chung xe trở về. Nếu đệ đã tới đây, lúc này mưa lại to, cưỡi ngựa không chừng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Thường Hoằng, không bằng đệ giúp tỷ đưa Cao tiểu thư về phủ”.
Chỉ là một trận mưa thôi mà, có gì mà ngoài ý muốn chứ? Ngụy Thường Hoằng nhìn Ngụy La một cái, tâm tư của nàng rất rõ, người mù cũng có thể nhìn ra được. Chốc lát sau Ngụy Thường Hoằng thu hồi ánh mắt không nhìn Ngụy La nữa, cầm lấy ô, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Được, đệ đưa nàng ấy về”.
Ngụy La cười cười dặn dò: “đi đường cẩn thận, đi chậm một chút”.
Ngụy Thường Hoằng xoay người ngồi rên lưng ngựa, bung dù giấy vẽ hoa ra, kẹp chặt bụng ngựa thúc nó đi tới chỗ xe ngựa liền nói với phu xe: “đi thôi’.
Phu xe nghe vậy liền vung roi đánh ngựa đi tới Phủ Trấn Quốc Công.
Trong xe ngựa, Cao Tình Dương tất nhiên nghe được đoạn nói chuyện của Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng, nàng ấy có chút không nắm được ý tứ của Ngụy La. một lát sau, nàng nhấc rèm cửa lên mộtgóc, thấy Ngụy Thường Hoằng cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, trời mưa vừa nặng vừa lớn, nửa bên cánh tay hắn đều bị mưa làm ướt. hắn vẫn nhìn phía trước, mặt mày tuấn tú, thần thái thong dong. Cao Tình Dương cân nhắc một lúc, mở miệng nói: “không xa phía trước là nhà ta, ngươi không cần đưa ta về, ngươi về trước đi”.
Ngụy Thường Hoằng nghe vậy, ánh mắt hơi chuyển, rơi vào trên mặt Cao Tình Dương. Cách một màn mưa, vẻ mặt Ngụy Thường Hoằng không rõ ràng, giọng nói hắn trộn lẫn với nước mưa lạnh, lại thanh nhuận như nước suối, từ từ nói: “Lúc này ta về chỉ có thể cưỡi ngựa. Nếu đưa ngươi về Phủ Trấn Quốc Công, ta có thể ngồi xe ngựa về, ngươi nói ta chọn cái nào?”
Được rồi, hóa ra là vì chiếc xe ngựa này. Cao Tình Dương cảm thấy mình đúng là ăn mặn lại bận tâm đilo củ cải nhạt mà, nàng hạ rèm xuống, lại lần nữa thanh thản ổn định ngồi trong xe ngựa, không để ý tới bên ngoài.
Rất nhanh xe ngựa đã tới Phủ Trấn Quốc Công. Trận mưa này tới nhanh đi cũng nhanh, chưa tới mộtnén nhang mưa đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn lại vài giọt tí tách.
Cao Tình Dương được nha hoàn đỡ tay xuống xe ngựa, nhìn Ngụy Thường Hoằng bên cạnh một cái, nói: “Đa tạ Ngụy công tử”.
Ngụy Thường Hoằng ngồi trên lưng ngựa, mặt không thay đổi nhìn nàng, cũng không nói gì.
Đúng là vô lễ. Cao Tình Dương hiểu bản tính hắn, cũng không thèm chấp nhặt, nhận lấy cái ô trong tay nha hoàn, giương dù đi vào trong Phủ.
Nhưng nàng mới bước một bước, liền nghe thấy tiếng động huyên náo ầm ĩ ở bên cạnh, kèm theo đó là tiếng kêu sợ hãi: “Tiểu thư cẩn thận”.
Cao Tình Dương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con tuấn mã màu đen xông tới chỗ nàng. Con ngựa hẳn là đã bị cái gì đó kích thích, không thể khống chế được, phi nước đại bỏ lại vài hạ nhân phía sau, chớp mắt liền chạy đến trước mặt nàng. Cao Tình Dương ngạc nhiên, vô thức lui về sau hai bước, nàng tránh không kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn con ngựa giơ cao hai vó trước chuẩn bị giẫm xuống nàng…
“Tiểu thư!” Nha hoàn kêu lên.
Cao Tình Dương cảm thấy mình hẳn là c.h.ế.t chắc rồi, cho dù không chết, cũng bị giẫm cho tàn phế. Sắc mặt nàng trắng bệch, thậm chí quên cả nhắm mắt lại, chỉ thấy một người nhảy lên lưng ngựa, động tác nhanh nhẹn khống chế con ngựa, hai tay nắm chặt lấy dây cương, miễn cưỡng khống chế được phương hướng của con ngựa. Vó ngựa nặng nề rơi xuống bên cạnh Cao Tình Dương, văng bùn đất đầy lên người nàng.
Con ngựa hung hăng lúc nãy dưới sự điều khiển của Ngụy Thường Hoằng giờ đàng hoàng đứng đó, không chạy loạn. Ngụy Thường Hoằng cưỡi trên lưng ngựa, rũ mắt xuống nhìn nàng, mi tâm cau lại, có chút ghét bỏ hỏi: “Vì sao lại không né?”
Nếu lúc nãy hắn có chút sai lầm, mạng của nàng liền không giữ được.
Ngụy Thường Hoằng nhìn Cao Tình Dương, có lẽ lúc nãy nàng bị hù dọa không nhẹ, trên mặt nàng không còn vẻ trấn tĩnh tự nhiên như bình thường, sắc mặt trắng bệch, môi đỏ mím lại. Mặc dù mưa đãngừng, nhưng trên đường có những chỗ lõm bõm nước lớn nhỏ, vó ngựa đánh bùn văng lên cả người nàng, trên gương mặt nhỏ kia có chút chật vật, ánh mắt lại sáng kinh người. không biết tại sao, Ngụy Thường Hoằng cảm thấy Cao Tình Dương như vậy lại đáng yêu hơn bình thường, so với những lúc nàng trưng ra gương mặt điềm đạm thuận mắt hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-170.html.]
Cao Tình Dương chậm rãi đứng lên. Nha hoàn khẩn trương đi tới, khóc nức nở hỏi: “Tiểu thư, ngài có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”
Kể từ sau khi Cao Đan Dương xuất giá, Cao Tình Dương liền là khối thịt trong lòng phu thê Trấn Quốc Công, nếu nàng có chút gì ngoài ý muốn, cái mạng nhỏ của bọn nha hoàn cũng không giữ được.
Cao Tình Dương lắc lắc đầu, nhìn Ngụy Thường Hoằng, dừng lại một chút, giọng nàng lúc này chân thành hơn rất nhiều: “Đa tạ Ngụy công tử”.
Ngụy Thường Hoằng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, giọng nói nhàn nhạt: “không cần”. sau đó đưa dây cương cho hạ nhân ở phía sau.
Người hầu kia vô cùng cảm kích, liên tục nói lời cảm tạ với hắn.
Chỉ chốc lát sau, phu thê Phủ Trấn Quốc Công nghe thấy động tĩnh ở trước cửa, vội vàng chạy tới, lại nói một tràng cảm tạ với Ngụy Thường Hoằng, lại phạt người xem ngựa kia ba tháng lương, còn trách phạt các hạ nhân liên quan hai mươi gia côn. Phu thê Trấn Quốc Công nhiệt tình mời Ngụy Thường Hoằng vào phủ làm khách, Ngụy Thường Hoằng nói chỉ là nhấc tay chi đạo, cũng không vào phủ, cưỡi ngựa rời đi.
Phu thê Trấn Quốc Công còn chưa hoàn hồn, đỡ Cao Tình Dương đi vào trong phủ. Phu nhân Trấn Quốc Công không khỏi tán dương: “Vị Ngụy công tử này đúng là thiếu niên hào kiệt. không những tuấn tú, mà thân thủ cũng rất tốt”.
Cao Tình Dương im lặng không lên tiếng đi theo phụ mẫu, trong đầu nàng lại nhớ tới cảnh Ngụy Thường Hoằng cưỡi trên lưng ngựa. hắn rũ mắt nhìn nàng, rất có cảm giác như từ trên cao nhìn xuống, áo bào bị gió thổi phất phơ, đôi mày tuấn tú chau lại nhìn nàng thật sâu, vô cùng không đồng ý mà hỏi nàng: “Vì sao lại không tránh”.
Cao Tình Dương vốn cho rằng hắn là người không học vấn không nghề nghiệp, là hoàn khố công tử hút ngũ thạch tán, nhưng trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy thân hình Ngụy Thường Hoằng có chút cao lớn. Cao Tình Dương lấy khăn lụa lau đi nước bùn trên mặt, thầm nghĩ, ngày khác vẫn nên tới Phủ anhQuốc Công nói một tiếng cảm tạ.
*** *** ***
Thời tiết giữa trưa nóng ẩm, nóng rang tới không chịu nổi. Ve kêu râm ran trên cây, Ngụy La nằm dưới giàn bồ đào hưởng gió mát, trong tay cầm một ly nước ô mai ướp lạnh, vừa uống vừa nói với Bạch Lam: “Quạt mạnh hơn chút nữa, buổi trưa chưa ăn no sao? Sao lại không có chút khí lực nào thế?”
Bạch Lam nhíu mày thầm nghĩ: “Nương nương, ngài sắp lâm bồn rồi, vẫn nên uống ít những thứ lạnh như thế này”.
Chóp mũi Ngụy La có một tầng mồ hôi mỏng, may là nàng ở dưới giàn hoa tránh nóng, nhưng vẫn chẳng có mấy tác dụng. Nàng dựa vào giường, lười biếng trừng mắt nói: “Ngươi yên tâm, ta hỏi Tôn đại phu rồi, đại phu nói không có gì đáng ngại. Nếu không để ta uống chút gì lành lạnh, ngay cả chút thời gian ta cũng không qua nỗi, thật không biết làm sao sống qua mùa hè này”.
Bạch Lam nghe nói Tôn đại phu đồng ý thì mới yên tâm. Tôn đại phu hẳn là hiểu biết nhiều hơn nàng.
Ngụy La nằm trên sạp hóng mắt trong chốc lát, Triệu Giới từ bên ngoài về, nàng đang nhắm mắt ngủ ngon lành.
Triệu Giới phất tay cho Bạch Lam và Kim Lũ lui xuống, hắn ngồi trên sạp, đẩy ra tóc mái lộn xộn trêntrán Ngụy La, dùng ngón cái lau nhẹ đi mồ hôi trên trán nàng.
Hôm nay lúc lâm triều Sùng Trinh Hoàng đế nhắc lại chuyện lập trữ lần nữa, lúc trước có đại thần dị nghị Triệu Giới, nhưng giờ sớm đã mai danh ẩn tích. Có rất nhiều người trên đường ra ngoài đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, có nhiều thần tử bỏ túi tiền riêng bị Sùng Trinh Hoàng đế tra ra, có nhiều trí sĩ chủ động hồi hương, nguyên nhân trong đó, đến tột cùng là bút tích của ai, mọi người đều ngầm hiểu.
trên triều không còn bất kỳ ai có dị nghị gì, chỉ có Thụy Thân Vương đứng ra phản bác vài lời, nhưng cũng bị Hoàng đế đè xuống.
Chuyện lập trữ cứ thế định ra, chờ Lễ bộ chọn ngày tốt, Đại lý tự viết chiêu thư tuyên bố lập Tĩnh Vương Triệu Giới làm thái tử. Sùng Trinh Hoàng đế tuyên bố bãi triều, ở trước mặt mọi người gọi Triệu Giới vào Ngự thư phòng, nói là có chuyện cần thương nghị, cũng tỏ rõ ý coi trọng.
Thụy Thân Vương đứng trong Hàm Nguyên Điện, ánh mắt lạnh lùng, rất lâu sau mới phất tay áo rời khỏi điện.
Sắc mặt Triệu Chương cũng không tốt lắm, quả đ.ấ.m trong tay áo nắm chặt lại, đuổi theo bước chân của Thụy Thân Vương, cùng rời đi.
Sùng Trinh Hoàng đế nói với Triệu Giới vài chuyện chính sự ở Giang Nam, hỏi cái nhìn của hắn, sau đó không còn việc gì nữa liền phất tay áo cho hắn lui xuống.
Trước khi Triệu Giới rời đi, Sùng Trinh Hoàng đế để bút tuyên nhỏ xuống, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên than thở nói: “Đợi sau này ngươi đăng cơ, trẫm và mẫu hậu ngươi sẽ rời khỏi Thịnh kinh thành, đi khắp đại giang nam bắc, làm đôi phu thê nhàn nhã”.
Triệu Giới khựng lại, cũng không nói gì, sải bước rời đi.
Ngụy La bị động tĩnh của Triệu Giới đánh thức, nàng vừa mở mắt đã thấy hắn đang xuất thần, nhịn không được quơ quơ tay trước mặt hắn hỏi: “Chàng đang nghĩ gì thế?”
Đôi mắt đen của Triệu Giới giật giật, hắn cầm ngón tay ú ú của nàng, cong môi nói: “Nghĩ coi hài tử của chúng ta là nam hay nữ”.
Ngụy La nói: “Nghịch ngợm như vậy hẳn là con trai. Huống gì nữ nhi ăn lạt, lúc trước không phải thiếp thích ăn mơ vừa chua vừa chát sao”. thật ra không phải vì Ngụy La rất thích nhi tử, nàng chỉ suy đoán vậy thôi. Trong lòng Ngụy La lại thích nữ nhi nhiều hơn, người ta đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ của mẫu thân, nàng cũng muốn có một áo bông nhỏ.
Triệu Giới mỉm cười không nói: “Hôm qua ta đã nghĩ kỹ tên hài tử, nàng muốn nghe một chút không?”
Ngụy La hào hứng: “Chàng nói đi”.
Triệu Giới nói: “Nếu là nhi tử tên chỉ có độc một chữ <Hi>, ý là hòa thuận vui vẻ. Nếu là nữ nhi thì gọi <Nhiễm Nhiễm>, thời gian thấm thoát đi”. hắn nhìn Ngụy La, bóp bóp gương mặt tròn nhỏ nhắn của nàng hỏi: “Nàng thấy thế nào?”
Ngụy La suy nghĩ một lát, cảm thấy hai tên này không tệ: “Chàng thương lượng với Bệ hạ chưa?”
Triệu Giới nói: “Bản vương đặt tên cho hài tử của mình, sao phải thương lượng với ông ta?”
Tên của hoàng tôn phải được sự cho phép của Hoàng đế, nhưng Triệu Giới lớn lối như vậy cũng khôngphải ngày một ngày hai, chắc hẳn Sùng Trinh Hoàng đế cũng hết cách với hắn. Ngụy La gật đầu nói: “Hai tên này không tệ, cứ quyết định như vậy đi”.
Thương lượng xong chính sự, Triệu Giới muốn đưa tay ôm Ngụy La, rất nhiều ngày rồi hắn không được thân thiết với nàng, lúc này chỉ muốn cùng nàng thân mật một chút. Nào biết tiểu cô nương này lẩn còn nhanh hơn thỏ, bộ dáng e sợ tránh không kịp, nàng cau mày nói: “Trời nóng lắm, chàng cách xa ta ra một chút, đừng dựa vào”. Lúc này nàng nhớ tới gì đó, nhìn quanh rồi nói: “sao chàng lại đuổi Kim Lũ và Bạch Lam đi, không có người quạt cho thiếp, khó trách thiếp cảm thấy nóng…”
Ngụy La sợ nóng, Triệu Giới biết rõ. Chỉ là tiểu cô nương phản ứng như vậy thật khiến Triệu Giới thương tâm, sắc mặt cũng không quá tốt.
Triệu Giới nắm lấy cổ tay mảnh mai của Ngụy La, cúi người dễ dàng áp nàng dưới thân, dù bận vẫn ung dung quan sát nàng, hỏi: “Kêu ta tránh xa một chút hử?”
Ngụy La rụt cổ, cho dù lúc này nàng cảm thấy thật nóng cũng không dám lên tiếng nữa.
Triệu Giới cúi đầu cắn cổ nàng, nhẹ nhàng gặm nuốt, giọng nói ngày càng trầm thấp: ”A La, nàng biết mấy tháng này ta nhịn rất vất vả”
Vì đứa nhỏ trong bụng Ngụy La, đã hơn tám tháng Triệu Giới không chạm vào nàng, thật là nhớ vô cùng. Tay Triệu Giới dò vào trong áo Ngụy La, cầm lấy bánh bao trắng của nàng, tiết chế tức giận cắn mấy cái. hắn cũng không dám dùng sức quá nhiều, chỉ là thân thể Ngụy La mềm mại, thế nhưng vẫn để lại dấu răng nhàn nhạt. Ngụy La nũng nịu kêu đau, hắn liền ngậm vào trong miệng, dỗ dành nàng thậttốt.
Ngụy La vặn vẹo uốn éo thân thể, không yên lòng nói: “không được, hài tử sắp sinh rồi, đại phu nói ba tháng cuối không được…”
Tất nhiên Triệu Giới còn nhớ lời dặn, hắn không chân chính chạm vào nàng, chỉ muốn ăn cho đỡ thèm thôi.
Chỉ chốc lát sau, dưới giàn hoa bồ đào chỉ nghe thấy tiếng nghẹn ngào tinh tế.
Xung quanh giàn hoa có dùng màn che lấp, thấy không rõ khung cảnh bên trong, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng người. Triệu Giới ôm Ngụy La vào lòng, vùi đầu trên ngực nàng. Ngụy La vươn tay đẩy hắn, có lẽ là bị hắn cắn đau, nàng khẽ kêu một tiếng.
Rất lâu sau, Triệu Giới mới bất mãn hỏi: “Sao không có sữa?”
Ngụy La thở hổn hển, nếu không phải sợ hài tử bị thương, nàng thật muốn đá hắn xuống giường: “Sinh xong hài tử mới có, thiếp còn chưa sinh đâu, ở đâu ra…” nói được một nửa, Ngụy La đỏ mặt, nghẹn lời không nói được nữa.
Triệu Giới lưu luyến chốc lát, sau đó xoay người ôm Ngụy La từ phía sau, đầu hắn áp vào tai nàng nặng nề thở dốc. Đợi hắn bình phục lại rồi, chậm chạp nói với Ngụy La: “Chờ nàng sinh xong hài tử, xem ta thu thập nàng thế nào”.
Hàng mi dài của Ngụy La run rẩy, không lên tiếng.
*** *** ***
Càng gần tới ngày lâm bồn, cảm xúc của Ngụy La càng khẩn trương.
Triệu Giới tìm một bà đỡ nổi danh nhất Thịnh Kinh thành cho Ngụy La, để bọn họ tạm thời ở lại trong Phủ Tĩnh Vương, một khi Ngụy La có bất kỳ tình huống gì, chỉ cần kêu bọn họ liền tới.
Dù vậy, tâm trạng Ngụy La vẫn hoảng loạn, cả ngày lẫn đêm đều đứng ngồi không yên. Hài tử còn chưa sinh đâu, nàng đã tự dọa c.h.ế.t mình rồi.
Ngày hôm đó Ngụy La mang trà bánh tới thư phòng cho Triệu Giới, cổ tay nàng vô ý đụng vào trênphần đầu của bàn gỗ, vòng ngọc vì thế mà nứt ra làm đôi rơi xuống hai nơi trên mặt đất. Ngụy La kinh ngạc nhìn lại vòng tay, nàng đứng sững hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Triệu Giới kéo nàng tới bên cạnh mình, lệnh Chu Cảnh đem hai mảnh vòng dọn dẹp, sau đó nhìn Ngụy La nói: “Nhìn nàng tự hù bản thân mình kia, sao lại không tập trung vậy?” hắn xoa xoa thùy tai Ngụy La, vừa trấn an nàng, cũng là trấn an chính mình: “không phải ta đã nói rồi sao, có bản vương ở đây, nàng sẽ không sao hết’’.
Ngụy La nhìn Triệu Giới, gật gật đầu, bò lên hai chân hắn, ôm cổ hắn nói: “Thiếp có chút sợ hãi… Thiếp cũng không biết tại sao như vậy, có thể là vì thai đầu chưa có kinh nghiệm, trong lòng lúc nào cũng lo lắng bất an, làm cái gì cũng không yên lòng”.
Triệu Giới cọ cọ cái mũi nàng nói: “Là nàng tự hù dọa chính mình”.
Ngụy La sờ sờ mũi, thầm nghĩ có lẽ đúng là vậy.
Nhưng mà nàng ngồi trong lòng Triệu Giới không được bao lâu, Dương Hạo nóng vội không yên từ ngoài chạy vào, thần sắc hớt hải, ngay cả lễ nghi cũng bất chấp: “Điện hạ, không xong rồi, Bảo Hòa Điện bốc cháy, Hoàng hậu nương nương đang tụng kinh trong đó!”
Sắc mặt Triệu Giới thay đổi, tâm Ngụy La cũng rơi “lộp bộp” theo.
Triệu Giới lập tức đứng lên, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Mẫu hậu sao rồi?”
Dương Hạo nói: “Tình hình cụ thể thuộc hạ cũng chưa biết, chỉ biết Hoàng hậu nương nương hiện vẫn đang bị vây trong Bảo Hòa Điện, còn chưa được cứu ra”.
Sắc mặt Triệu Giới vô cùng khó coi, cất bước đi ra ngoài: “Chuẩn bị ngựa!”
Ngụy La vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay Triệu Giới nói: “Thiếp cũng muốn đi”.
Ngàn tính vạn tính không bằng trời tính. Ngụy La cho rằng Triệu Giới xếp người quanh Bảo Hòa Điện thìđời này có thể tránh được việc Trần Hoàng hậu nhóm lửa tự thiêu, không nghĩ tới bà còn một bước này. Lời của bà trước cửa Khánh Hi Cung, Ngụy La đã lờ mờ nhận ra không đúng lắm, Trần Hoàng hậu nóigiống như đã không còn gì ràng buộc bà nữa, nàng có chút không yên tâm mới hỏi thăm lại Triệu Giới, biết hắn đã an bài thỏa đáng nàng mới yên tâm hơn chút. Nhưng mà… sao lại vẫn có chỗ hổng này? Triệu Giới xoa mặt nàng: “A La, thân thể nàng bất tiện, vẫn nên ở trong phủ chờ tin tức của ta thì tốt hơn. Ngoan, ta không muốn nhìn thấy nàng cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.
Ngụy La kiên trì nói: “Thiếp biết mình không giúp đỡ được gì, nhưng mẫu hậu gặp nguy hiểm, thiếp không thể ngồi không ở chỗ này. Đại ca ca, chàng mang ta đi đi”.
Triệu Giới rũ mắt xuống nhìn nàng. Rất nhanh, hắn liền kêu Dương Hạo: “đi chuẩn bị xe ngựa”. Đây cũng là thỏa hiệp.
Xe ngựa bay nhanh vào cung, Ngụy La và Triệu Giới còn chưa tới Bảo Hòa Điện, đã thấy khói lửa bốc lên, lửa cháy ngập trời, cơ hồ nhiễm đỏ nửa bầu trời. Sắc mặt Triệu Giới khó coi tới dọa người, đôi môi mỏng mím lại thành một đường. thật vất vả mới chạy tới chỗ Bảo Hòa Điện, chỗ đó đã biến thành mộtbiển lửa, ngọn lửa l.i.ế.m láp lấy chính điện, hừng hực bừng cháy khiến lòng người sợ hãi, không dám tùy tiện đi tới.
Thị vệ và cung nhân bưng những thùng nước tới dập lửa, thần sắc vội vàng đi qua Triệu Giới và Ngụy La, lúc này cũng bất chấp lễ tiết, dập lửa vẫn quan trọng hơn.
Ngụy La giương mắt nhìn Đế vương mặc thường phục màu tím bầm thêu tứ long, Sùng Trinh Hoàng đế không nhúc nhích nhìn Bảo Hòa điện trước mặt, cánh tay rũ xuống một bên khẽ run rẩy.
Chắc hẳn ông cũng không đoán được sẽ có chuyện ngày hôm nay.
Sùng Trinh Hoàng đế vốn cho rằng cuối cùng rồi sẽ có một ngày ông có thể khiến Trần Hoàng hậu thay đổi, ông sẽ từ từ bù đắp cho bà, bà rồi sẽ tha thứ cho ông. Thậm chí Sùng Trinh Hoàng đế còn mặc sức tưởng tượng tương lai Triệu Giới ngồi vào chỗ của ông rồi, ông sẽ dẫn Vãn Vãn đi thăm thú rất nhiều chỗ, xem núi Nga Mi, xem đầm nhật nguyệt, đi khắp đại giang nam bắc, làm một đôi nhàn vân dã hạc (1) là một đôi phu thê cộng vãn lộc xa (2) bình thường. Ông sao cũng không thể ngờ được, Trần Hoàng hậu lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một cơ hội cuối cùng cũng không lưu lại cho ông, muốn đi trước mộtbước.
không thể nào!
Ông không thể để bà đi như vậy!
Giữa bọn họ là một đường vòng thật xa, càng đến gần lại càng cách xa, bây giờ đến cuối cùng lại đivòng qua nhau, ông còn có nhiều chuyện muốn nói với bà, bà sao có thể c.h.ế.t như vậy? Sùng Trinh Hoàng đế giống như đột nhiên tỉnh ngộ, đoạt lấy thùng nước của thị vệ bên cạnh, giờ thùng gỗ lên xối lên người mình từ đầu tới đuôi, không chút do dự chạy vào Bảo Hòa Điện.
Người xung quanh đều bị dọa tới choáng váng, đợi tới lúc bọn họ hoàn hồn, Trữ công công thất kinh ôm lấy chân Hoàng đế: “Bệ hạ, ngài muốn làm gì? Ngài vạn lần không nên vọng động, đã có người vào cứu Hoàng hậu nương nương, nói không chừng một lát nữa liền cứu ra, ngài ngàn vạn lần không thể đivào!”
Cung nhân sau lưng ông quỳ rạp trên đất, trong miệng hô to: “Bệ hạ nghĩ lại!”
Sùng Trinh Hoàng đế đã văng Trữ công công ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vãn vãn còn ở bên trong, bảo trẫm sao có thể đứng đợi ngoài này! Yên lặng cho trẫm! Ta là ngôi cửu ngũ chí tôn, sẽ không dễ dàng c.h.ế.t như vậy”. nói xong ông dừng lại, nhìn Triệu Giới đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp: “Vạn nhất trẫm có gì ngoài ý muốn, liền truyền ngôi cho Tĩnh Vương, thay trẫm lo lắng chính vụ”.
Mọi người bi thương hô to: “Bệ hạ!”
Ánh mắt Triệu Giới trầm xuống, tay giấu trong tay áo khẩn trương siết chặt thành nắm đấm.
Sùng Trinh Hoàng đế không để ý tới bọn họ, xoay người dứt khoát đi vào trong biển lửa.
Thế lửa rào rạt, cây cột trên xà nhà rớt xuống rất nhiều, trước mặt là khói dày cuồn cuộn, cơ hồ khôngthể thấy rõ đường trước mặt. Ngoài thị vệ ở trong cung, Triệu Giới cũng phái nhiều người vào cứu, nhưng không có kết quả, thậm chí có vài người bị lửa nuốt, trở thành vong hồn trong biển lửa.
Triệu Chỉ Khanh khàn khàn gọi: “Vãn Vãn, nàng ở chỗ nào!”
*** *** ***
Mọi người đều đứng ngoài Bảo Hòa Điện chờ đợi.
Ngụy La khẩn trương nắm lấy tay áo Triệu Giới, có gì đó trào lên cổ họng nàng. Mới đầu bụng nàng chỉ có hơi đau, nàng cho là rằng vì bản thân quá mức căng thẳng nên mới như thế, nhưng đau đớn kia càng lúc càng kịch liệt, khiến nàng không cách nào lờ nó đi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy La trắng bệch, luống cuống gọi Triệu Giới một tiếng.
Triệu Giới thấy sắc mặt nàng không ổn, vội vàng bế nàng lên: “A La, nàng sao vậy?”
Ngụy La vịn lấy tà áo Triệu Giới, chậm rãi nói: “Thiếp, hình như thiếp muốn sinh…”
(1)Nhàn vân dã hạc (閒雲野鶴): Tự do như hạc, nhàn tản như mây trôi, ý chỉ cuộc sống an nhàn, thoát khỏi thế sự
(2)Cộng vãn lộc xa (共挽鹿車)