Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:48:14
Lượt xem: 48

Bùi Quyết không tỏ thái độ, chỉ ôm quyền đáp lễ: “Đài chủ đi thong thả, không tiễn xa.”

“Không cần tiễn, không cần tiễn. Chuyến này về Trung Kinh, mọi việc cứ để ta lo liệu, ngươi không cần phải bận tâm.”

Ngao Chính tỏ vẻ khách khí, liếc nhìn nhi tử với bộ dạng như lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, ông ta bất giác cảm thấy đau đầu, chỉ đành thở dài nặng nề, chui vào xe ngựa.

Tiễn Ngao Chính rời đi, Bùi Quyết dẫn theo đám tùy tùng rời khỏi Trường Môn trang.

Phùng Vận thở phào nhẹ nhõm, quay về phòng nghỉ đến tận trưa, ngủ một giấc thoải mái, sau đó mới dậy dùng bữa.

Sau tiết Lập Thu, thời tiết vẫn chưa dịu mát, oi bức đến khó chịu.

Không có việc gì làm, Phùng Vận nghĩ đến chuyện “quan tâm” đám cấm quân của Vệ Tranh.

Ngao Chính đã hồi kinh phục mệnh, chỉ cần triều đình chưa có lệnh mới, đám người này vẫn phải ở lại thôn Hoa Khê làm việc.

Điều Phùng Vận cần làm lúc này là tận dụng triệt để nguồn nhân lực, khiến họ tạo ra giá trị tối đa cho thôn Hoa Khê …

Vừa bước ra khỏi trang, nàng đã nghe có người gọi mình.

Là tân thê tử Vương thị của Diệu đại phu, nhìn tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, tính tình rất nhiệt tình, phóng khoáng.

Thấy bà đang tưới nước cho mảnh đất mới trồng rau trước cửa nhà, Phùng Vận tò mò bước lại gần.

“Đã gieo xong rồi à?”

“Gieo rồi.” Vương thị vui vẻ đáp, tay cầm gáo nước, tay chỉ vào mấy luống đất. “Đây là cải củ, bên này là rau dền. Người ta nói hai loại này mọc rất nhanh, ta nghĩ trồng thử vài luống cho vui mắt, cũng để nhà có chút rau xanh mà ăn.”

Nhìn mấy luống đất được xới xáo lộn xộn, Phùng Vận mỉm cười nhưng không nói gì.

Làn da của Vương thị trắng trẻo và mịn màng hơn so với phần lớn nông dân, cả nhà bà trông không giống dân quê chính gốc. Đặc biệt, tay nghề y thuật của Diêu đại phu cao siêu, đâu thể so với những thầy lang ở thôn làng thường thấy.

Hai người công bà (cha mẹ chồng) của bà ít khi ra ngoài, cả nhà tuy mặc áo vải thô, nhưng lại toát lên phong thái của gia đình có học.

Chuyện này cũng không có gì lạ.

Thời thế như vậy, một trận chiến hay một tai họa cũng đủ để biến người giàu thành kẻ nghèo khó, phiêu bạt tha hương. Chỉ cần không thuộc dòng dõi thế gia quyền quý, thì tất cả đều như bèo bọt.

Phùng Vận cười nói: “Vương tẩu, nhà thiếu gì thì cứ đến Trường Môn trang nói một tiếng.”

“Được, cảm ơn nữ lang.” Vương thị mừng rỡ, gặp được người hàng xóm dễ nói chuyện thế này đúng là may mắn.

Hai người trò chuyện, thỉnh thoảng có nông dân từ đồng ruộng gần đó tò mò nhìn về phía Phùng Vận.

Nông dân thường sống tằn tiện, dáng người gầy gò, tính tình rụt rè. Họ lén lút quan sát nàng, nhưng khi bị nàng phát hiện, liền lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng lảng tránh.

Cả thôn Hoa Khê đều biết rằng, nơi treo tấm biển “Trường Môn” là điền trang của thế gia, trong đó có vị quý nữ là cơ thiếp của Đại tướng quân.

Họ không dám lại gần Trường Môn, có việc cần cũng chỉ tìm A Lâu hoặc thê tử của Khải Bính là Từ thị, không bao giờ tiếp xúc trực tiếp với Phùng Vận.

Vương thị thở dài: “Cả thôn này, hầu hết đều thiếu nông cụ. Nhà này không có cuốc, nhà kia thiếu liềm. Hai hôm nay, nhiều người tới mượn mà nhà ta chỉ có mỗi thứ một cái, không thể xoay xở được. Sắp tới là mùa gieo trồng lúa mạch đông, thật lo sẽ bị lỡ mất vụ mùa.”

Thiếu nông cụ không chỉ là vấn đề của Hoa Khê thôn mà còn là nỗi đau đầu của Phùng Vận.

Sau chiến loạn, quận An Độ hoang tàn, vài tiệm bán nông cụ còn lại thì hàng hóa đã bị cướp sạch. Những gì còn sót lại, nàng đã đổi bằng lương thực, nhưng cũng không đủ. Người dân thì thiếu thốn mọi bề, ngay cả nông cụ cũng chẳng có mà dùng.

Hiện tại, mỗi ngày đều có thêm người tị nạn được ghi danh vào thôn. Phần lớn họ là dân chạy nạn, phải khai hoang đất trống. Có nhiều người thậm chí còn chưa có chỗ ở, đành dựng tạm lều cỏ che nắng, mưa, nói gì đến chuyện có nông cụ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-101.html.]

Hơn nữa, đất đã bỏ hoang lâu ngày, chất lượng đất thoái hóa, vụ mùa đầu tiên chắc chắn sẽ không đạt năng suất cao.

Nhìn những người nông dân cặm cụi cày cấy bằng đôi tay trần trên mảnh đất cằn cỗi, Phùng Vận trầm tư.

“Ta sẽ tìm cách.”

“Nữ lang!”

Một bộ khúc từ phía điền trang vội vã chạy tới.

Người còn chưa đến, tiếng đã vọng tới trước.

Bộ khúc Mai Lệnh hàng ngày đều được phân công tuần tra khắp làng.

Phùng Vận khẽ gật đầu với Vương thị, rồi quay người bước đi: “Có chuyện gì vậy?”

Người bộ khúc đó tên Lữ Đại Sơn, gần đây thường theo sát bên cạnh Khải Bính, rất được Khải Bính trọng dụng, hôm nay là hắn dẫn đội tuần tra.

Vừa đến gần, hắn liền nói: “Người họ Vệ ở đầu ruộng đang phóng hỏa.”

“Phóng hỏa?” Phùng Vận nhướn mày.

Mảnh đất hoang do đám người Vệ Tranh khai khẩn nằm rất gần núi Giới Khâu, đất đai khá cứng, nàng nghĩ y giận dữ mà đốt núi.

Không ngờ, Lữ Đại Sơn lau mồ hôi trên trán, thở dốc nói tiếp: “Đất hoang mọc đầy cỏ dại, họ thấy nhổ cỏ quá phiền, nên người họ Vi ra lệnh đốt sạch bằng lửa. Nhưng phần lớn cỏ hoang chưa khô, khó cháy, thế là họ bèn lấy củi của Triệu gia và Tôn gia đặt trên đất để mồi lửa…”

Thao Dang

Thật quá đáng.

Nông dân gom góp được bó củi đâu có dễ dàng?

Phùng Vận lạnh lùng cười: “Họ thật biết nghĩ ra cách.”

Lữ Đại Sơn cũng tức giận đến nỗi nói ra như muốn phun lửa.

“Triệu gia chỉ có hai lão nhân ở nhà, bị bắt nạt mà không dám kêu than. Nhi tử Tôn gia dạo này thường tới chơi với Nhị Lang của Khải gia, gan dạ hơn một chút, bèn bước tới quát mắng, kết quả bị đám binh lính kia đẩy xuống rãnh, mặt mũi sưng vù, cánh tay cũng bị gãy…”

Lữ Đại Sơn nói nhanh như gió.

Phùng Vận nhanh chóng hiểu rõ sự tình.

Chuyện này nàng cũng có phần trách nhiệm, bởi vì người họ Vệ kia là do nàng lưu lại.

“Vương tẩu!” Phùng Vận quay đầu hỏi Vương thị, “Diêu đại phu có nhà không?”

Vương thị vừa thấy nàng thay đổi sắc mặt, đoán ngay có chuyện, liền chăm chú nhìn nàng, nghe xong liền đáp: “Có, có, ta đi gọi ngay.”

Bà thậm chí còn không hỏi Phùng Vận đã xảy ra chuyện gì.

Phùng Vận mỉm cười cảm kích, bảo Lữ Đại Sơn dẫn Diêu đại phu tới Tôn gia để khám chữa, còn mình thì về điền trang gọi Khải Bính cùng một nhóm bộ khúc, chuẩn bị đi gặp người họ Vệ.

Nhưng đi được nửa đường, nàng đột ngột dừng lại.

“Không được.”

Khải Bính hỏi: “Nữ lang nghĩ tới điều gì?”

Phùng Vận đáp: “Người họ Vệ đông người thế mạnh, lại đang trong cơn giận, lúc này mà chọc giận họ e rằng sẽ gặp bất lợi.”

Loading...