Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:48:18
Lượt xem: 54
Nàng ta bất chợt mở mắt, nhìn Phùng Vận.
“Trừ nữ lang ra, ta cảm thấy Giang Ngâm tỷ là đẹp nhất. Tỷ ấy nhanh nhẹn, ta thường thấy họ làm việc, chỉ có Giang Ngâm tỷ là thật thà, từ đầu đến cuối chẳng phàn nàn, cũng không thích nói nhiều...”
Phùng Vận hỏi: “Vậy ngươi ghét ai nhất?”
Tiểu Mãn lập tức xị mặt xuống.
“Ghét nhất là Triệu Tuyết Thanh.”
Phùng Vận hỏi: “Tại sao?”
Tiểu Mãn hừ một tiếng, “Nàng ta lúc nào cũng ra vẻ tiểu thư khuê các, nói phụ thân mình là Quận thừa An Độ, trước đây nhà giàu có thế nào, bản thân cao quý ra sao, lại còn coi thường bọn ta. Hừ, Tiểu Mãn đã nghe nhiều lần rồi, nàng ta cố ý nói xấu nữ lang với Lâm cơ, đúng là một kẻ tiểu nhân...”
“Trước đây sao không nói?”
Tiểu Mãn chu môi, “Triệu Tuyết Thanh không giống Viện Kiều suốt ngày nói xấu lộ liễu, nàng ta toàn nói vòng vo, nghe qua thì không sao, nhưng làm người ta trong lòng không thoải mái. Chỉ là ngay cả Lâu quản sự cũng nói không bắt lỗi được nàng ta, Tiểu Mãn cũng không biết nói sao...”
Có những lúc, nữ nhân so với nam nhân nhạy cảm và tinh tế hơn nhiều.
A Lâu, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, làm sao nhìn thấu được nhiều tầng ý nghĩa như vậy.
Nhưng người mà không bắt lỗi được, chắc chắn so với kẻ ăn nói lung tung, càng khôn ngoan hơn.
Phùng Vận cười nhẹ: “Còn gì nữa không?”
Tiểu Mãn suy nghĩ, rồi nói thêm: “Tiểu Mãn nghe Lạc Nguyệt nói, nàng ta thân thiết với Triệu Tuyết Thanh. Lạc Nguyệt bảo, Triệu Tuyết Thanh lòng dạ còn lớn hơn cả cái sàng, chỉ mong một ngày nào đó tướng quân thu nhận nàng ta, hoặc ban thưởng nàng ta cho vị tướng quân nào khác thì tốt.”
Phùng Vận nhíu mày: “Thật sao?”
Tiểu Mãn gật đầu, “Hai người bọn họ chẳng muốn làm việc, cứ thì thầm với nhau mấy chuyện phục vụ lang quân. Đặc biệt là Lạc Nguyệt, nàng ta lớn lên trong lầu xanh, biết nhiều thứ, nói mấy lời đến cả nghe thôi cũng đủ khiến người ta xấu hổ. Nàng ta còn nói về tướng quân...”
Đến đây, Tiểu Mãn bỗng ngừng lại, mắt nhìn xuống đất, ngắm chân mình.
Phùng Vận nhướng mày: “Nói gì về tướng quân? Tướng quân không ở đây, nói đi, sợ gì.”
Tiểu Mãn cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Họ nói tướng quân, tướng quân mũi cao thẳng, yết hầu nổi bật, chắc chắn vóc dáng cường tráng, sức lực dồi dào, nhất định khắp nơi rưới mưa móc. Lạc Nguyệt còn nói, nữ lang không biết chừng lại vui vẻ lắm...”
Phùng Vận phì cười thành tiếng.
Ở Trường Môn trang, quy củ là làm việc để ăn, tự lực cánh sinh. Tiểu Mãn chấp nhận quy tắc ấy, không ưa gì đám cơ thiếp. Nhưng Phùng Vận lại không cho rằng mấy lời bàn tán ấy là tội lớn gì.
Nàng nói: “Nam nhân yêu sắc đẹp, nữ nhân thích lang quân tuấn tú, đó là thiên tính. Một đám cơ thiếp ngày ngày ở cạnh nhau, không tán gẫu mấy chuyện ấy thì nói gì? Hơn nữa, họ đều là cơ thiếp Thái hậu ban cho tướng quân, cũng không quá đáng.”
Tiểu Mãn đã đỏ bừng mặt: “Họ ngu ngốc lắm, chẳng có đầu óc. Tướng quân sao mà để ý tới họ!”
Phùng Vận không nhịn được cười: “Tiểu Mãn thông minh nhất. Ở Trường Môn trang, chẳng ai sánh được.”
Tiểu Mãn lập tức vui vẻ, cười tươi hỏi: “Vậy nữ lang nói xem, lời của nô tỳ có đúng với câu hỏi của người không?”
Phùng Vận cười khẽ, “Dĩ nhiên là đúng rồi.”
Nàng lại hỏi: “Tiểu Mãn, ngươi có muốn làm người của tướng quân không?”
Tiểu Mãn ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lắc đầu kiên định: “Tiểu Mãn muốn làm người của nữ lang.”
Phùng Vận xoa trán, cười đến cong cả khóe mắt: “Vậy thì đi làm việc đi.”
“Dạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-103.html.]
Tiểu Mãn vui vẻ ôm bó sen vào, chuẩn bị trang trí phòng cho Phùng Vận.
Tướng quân những ngày này đêm nào cũng đến, nàng và Đại Mãn càng đặc biệt cẩn trọng, lo sợ nơi nào chưa sắp xếp chu đáo, khiến tướng quân và nữ lang không hài lòng.
---
Tối muộn, Lữ Đại Sơn quay lại, bẩm báo tình hình của tiểu lang Tôn gia với Phùng Vận.
Đứa trẻ đó mới mười hai tuổi, khi nối lại xương đã chịu không ít đau đớn. Ngoài ra, trên má trái còn mất đi một mảng da. Diêu đại phu nói, may là tuổi còn nhỏ, ông ta sẽ cố gắng trị liệu để không để lại sẹo.
Lữ Đại Sơn còn xách về một con thỏ rừng gầy gò.
“Đây là do Tôn đại ca săn được trên núi Giới Khâu, bảo tiểu nhân mang về cho nữ lang hầm mà ăn.”
Tôn gia trước đây vốn là người ở Hoa Khê, sống nhờ săn bắt quanh núi Giới Khâu. Không lâu trước vừa mới được chia đất, nhưng chẳng nỡ rời đi nơi cũ.
Gặp chuyện đụng độ với bọn binh phỉ từ Trung Kinh, trong lòng bọn họ không nghĩ đến chuyện báo thù, mà chỉ sợ bị tên họ Vệ kia trả đũa.
Con thỏ này, Tôn gia nỡ lòng nào ăn, bèn vội vàng mang tới cho Phùng Vận.
Thao Dang
“Cứ nhận lấy đi.”
Phùng Vận bảo Tiểu Mãn mang con thỏ đến bếp, rồi dặn Lữ Đại Sơn mang thêm chút gạo và bột mì tới Tôn gia, bảo rằng “đó là qua lại cho có lễ”.
Sau đó, nàng còn gửi trứng gà và tiền chữa trị cho Diêu đại phu.
Lữ Đại Sơn quay lại kể: Vương tẩu, thê tử của Diêu đại phu, nhận mười quả trứng, nói là để thử ấp gà, nhưng một trăm đồng tiền thì trả lại không nhận.
“Diêu đại phu bảo, hàng xóm láng giềng phải biết giúp nhau, không cần phải quá khách sáo...”
Phùng Vận hiểu ngay đó là người thật thà, bảo Tiểu Mãn đem tiền cất lại.
“Nói bếp tối nay nấu thêm một phần cơm.”
Tiểu Mãn sững sờ trong chốc lát, sau đó liền hiểu. Phần cơm này là chuẩn bị cho tướng quân.
Xem ra nữ lang cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Tiểu Mãn vui vẻ chạy đi nói với Hàn bà bà.
Hàn bà bà cười đến nỗi mặt nhăn nheo càng thêm sâu, vội vã ra bếp dặn dò bọn đầu bếp.
Thật ra Phùng Vận cũng không chắc đêm nay Bùi Quyết có tới không. Dẫu sao đêm qua nàng cũng đã khéo léo từ chối việc chung phòng đầy lúng túng.
Nhưng chuyện của Vệ Tranh xảy ra hôm nay, nếu hắn đến thì cũng tốt. Có một số chuyện nên nói rõ ràng trước.
---
Về đêm, Đại Mãn và Tiểu Mãn đã sớm chuẩn bị nước ấm để Phùng Vận tắm rửa.
Phùng Vận sảng khoái ngâm mình trong nước, tắm xong liền thoải mái nằm trên giường đọc sách.
Đêm lành như nước, ngoài kia tiếng ếch kêu vọng qua cửa sổ, khiến tâm trí nàng bất giác bồn chồn.
Mãi đến khi bên ngoài vọng lại tiếng Tiểu Mãn gọi “Tướng quân đến”, nàng mới ngồi thẳng người dậy, trong lòng chợt như được buông lỏng.
Phùng Vận nghe rõ tiếng chân nam nhân, từng bước tiến vào nội thất.
Rèm cửa được vén lên bằng chiếc móc vàng, Bùi Quyết bước vào, vừa ngẩng lên liền nhìn thấy dáng vẻ đoan chính của Phùng Vận đang ngồi trên giường.
“Tướng quân.” Nàng đứng dậy hành lễ.