Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:48:19
Lượt xem: 43

Bùi Quyết ngần ngừ một chút, tháo chiếc áo choàng xuống: “Còn chưa ngủ?”

Phùng Vận đáp: “Ta đang đợi tướng quân.”

Bùi Quyết không tỏ vẻ bất ngờ, hắn rót một chén trà nguội, uống cạn rồi mới ngồi xuống, điềm tĩnh nhìn vào gương mặt của Phùng Vận.

“Là vì chuyện của họ Vệ sao?”

Tin tức lan truyền thật nhanh.

Thao Dang

Uổng công nàng nghĩ nát óc xem phải giải thích thế nào.

Phùng Vận khẽ cười: “Tướng quân đã biết cả rồi?”

Bùi Quyết nói: “Ta đến đây vì chuyện đó.”

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, ánh sáng dịu dàng bao phủ hai người, lời nói tuy bình thản nhưng lại mang đến cảm giác yên ả như phu thê bàn bạc trong những tháng ngày bình yên.

Những khoảnh khắc đời thường thế này, kiếp trước rất hiếm. Trước đây mỗi lần Bùi Quyết bước vào phòng, lần nào mà không như sói vồ mồi.

Phùng Vận nói: “Vậy tướng quân định xử trí thế nào?”

63- Giai nhân dưới ánh đèn.

Ánh đèn không quá sáng, chiếu lên gương mặt nữ lang, tạo thêm một tầng ánh sáng mơ hồ.

Cái gọi là “giai nhân dưới ánh đèn”, càng nhìn càng động lòng, đại khái chính là như vậy.

Khi Bùi Quyết mở miệng lần nữa, giọng nói đã mang theo chút khàn khàn.

“Đuổi về Trung Kinh. Hoặc là, g.i.ế.t quách đi cho xong.”

Hắn nói bằng một giọng thản nhiên, giống như đang bàn về việc g.i.ế.t một con gà.

Phùng Vận hiểu rõ, Bùi Quyết thật sự có thể khiến Vệ Tranh biến mất mà thần không biết quỷ không hay. Nhưng bất kể Vệ Tranh c.h.ế.t thế nào, chỉ cần là c.h.ế.t ở thôn Hoa Khê, ở quận An Độ, thì Bùi Quyết cũng sẽ mang tiếng là kẻ sát hại trọng thần triều đình, bị người đời chỉ trích.

Danh tiếng đôi khi còn nặng hơn cả mạng người.

Bùi Quyết có thể không quan tâm, nhưng hiện tại Phùng Vận là con châu chấu buộc trên cùng một sợi dây với hắn, nàng vẫn hy vọng sợi dây này đủ chắc chắn, có thể treo được lâu, đừng đứt giữa chừng.

Hiện giờ nàng chưa có chỗ dựa nào vững chắc hơn, biết đi đâu tìm một sợi dây vừa to vừa bền như vậy?

Tiết kiệm mà dùng thôi.

Nghĩ vậy, Phùng Vận bật cười.

“Theo thiển ý của ta, không cần làm lớn chuyện như thế.”

Bùi Quyết nhíu mày nhìn nàng.

Phùng Vận cảm thấy hai người cách xa nhau thế này mà bàn chuyện lớn, thật là bất tiện, cũng chẳng giống tướng quân với mưu sĩ.

Thế là nàng đặt cuốn sách trên tay xuống, bước chân trên guốc gỗ, từ trong ánh sáng mờ ảo, đi đến đối diện Bùi Quyết, thẳng lưng mà ngồi quỳ.

“Thù oán nên hóa giải chứ không nên kết thêm. Vệ tướng quân là cận thần của Thái hậu, đắc tội với y chẳng được lợi ích gì, chi bằng hóa thù thành bạn.”

Bùi Quyết ngước mắt lên lần nữa, ánh nhìn của hắn trở nên sâu thẳm khác thường.

Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Phùng Vận không thể đoán được trong mắt hắn ẩn chứa cảm xúc gì, cuối cùng đành bỏ qua việc suy đoán, thản nhiên nói:

“Thà đắc tội quân tử, chớ chuốc họa tiểu nhân. Tướng quân ở trong doanh không phải sợ, nhưng ta thì sợ.”

Một chữ “sợ” vừa thốt ra, nàng cúi thấp đầu, cố tình nói bằng giọng lo lắng, bất an, sợ rằng Bùi Quyết sẽ nhận ra nàng có toan tính khác.

Nhưng có vẻ như Bùi Quyết đã nghe lọt.

Hắn nói: “Nghe theo nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-104.html.]

Phùng Vận thả lỏng tâm tình, nhẹ cúi đầu thi lễ: “Đa tạ tướng quân.”

Bùi Quyết thoáng quét ánh mắt lạnh nhạt, nhìn gương mặt thanh tú diễm lệ của nàng mà không nói lời nào.

Phùng Vận hơi nghiêng mình, rót đầy chén trà trước mặt hắn, giọng nhẹ nhàng: “Chuyện Lập Thu, ta không dự liệu được. Tưởng rằng tướng quân sẽ không tin ta nữa…”

Nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn hắn.

“Thậm chí còn nghĩ rằng tướng quân sẽ nghi ta là nội gián Nam Tề.”

“Nàng không phải sao?” Bùi Quyết cụp đôi mắt đen nhánh, không nhìn vào mặt Phùng Vận, nhấc chén trà lên uống cạn.

Phùng Vận dõi theo yết hầu cao thẳng của hắn khi uống trà, nghĩ đến những lời Tiểu Mãn nói ban ngày, khẽ thở dài: “Đương nhiên là không.”

Bùi Quyết: “Nàng tốt nhất là không phải.”

Cuộc đối thoại vô nghĩa.

Kết hợp với gương mặt trầm lặng, vô tình của Bùi Quyết, không ngờ lại hợp đến kỳ lạ.

Tâm trạng Phùng Vận khá tốt.

“Nếu ta là nội gián, tướng quân tối nay đã không ngồi đây nói chuyện phiếm cùng ta. Tướng quân hẳn biết, lòng ta hướng về ngài. Từ ngày ta bị gia tộc vứt bỏ, đã là như vậy…”

Bùi Quyết lặng lẽ nhìn nàng.

Hắn đột ngột hỏi: “Nàng muốn báo thù Phùng gia? Báo thù Tiêu Trình?”

Trong lời nói dường như ẩn ý dò xét.

Phùng Vận nhếch môi cười nhẹ: “Tướng quân nói vậy là có ý gì?”

Bùi Quyết đáp: “Kính Lăng vương thành hôn, cưới kế muội của nàng, Phùng Doanh.”

Tay Phùng Vận đang cầm chén trà run lên, suýt nữa mất tự chủ.

Biết trước và nghe tận tai là hai chuyện khác nhau. Thần kinh tưởng chừng đã tê liệt bỗng bị một cơn đau không ngờ xé rách, khiến nó hồi sinh.

Rõ ràng nàng đã buông bỏ, đã lạnh nhạt, nhưng nỗi đau như mọc rễ từ xương tủy, không nằm trong sự kiểm soát của nàng.

Chỉ trong thoáng chốc, cái Phùng Vận đã c.h.ế.t kia chợt xâm chiếm cảm xúc của nàng, nhắc nhở về sự thất bại toàn diện, kéo nàng về bờ vực sụp đổ.

“A tỷ à, ngày muội xuất giá, mặc chính là bộ giá y do tay a tỷ thêu…”

“Đêm động phòng, chàng khen muội dịu dàng mỹ mạo, bảo muội là người nữ tử đầu tiên của chàng. Chàng còn nói, nếu có thể… cả đời chỉ nguyện cùng một người, bên nhau trọn đời. Nhưng ông trời bất công… Muội với Tiêu lang yêu nhau đến vậy, mà chẳng thể có một hài tử mang dòng m.á.u của chúng ta…”

“Nếu không phải để mượn bụng a tỷ, a tỷ nghĩ chàng có thể nhịn ghê tởm mà cùng a tỷ đồng phòng sao?”

Nỗi đau ập đến ngũ tạng lục phủ, Phùng Vận cũng thấy ghê tởm.

Ghê tởm những đêm từng nghĩ là hạnh phúc, hóa ra chỉ toàn dối trá. Ghê tởm Tiêu Trình, kẻ diễn đến mức nàng hoàn toàn tin vào sự thương yêu, trân trọng của hắn…

Nàng khom người, tay ôm lấy bụng, chìm trong cơn đau tưởng chừng như tử thần gọi đến, trán đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Khi mở miệng, một tiếng “ọe” vang lên, suýt nữa nàng nôn tại chỗ.

“Hắn cưới một bình thê.” Giọng Bùi Quyết vang lên, vô tình.

Hắn thấy rõ nỗi đau của nàng, nhưng không có ý định buông tha. Lời nói bình tĩnh, lạnh lùng như d.a.o đ.â.m thẳng vào vết thương đang rỉ m.á.u của nàng.

“Hai thê ngang hàng, lấy nàng làm chính. Vui không?”

Phùng Vận ngẩng phắt đầu lên.

Đôi mắt nàng trừng lớn, khó tin nhìn chằm chằm hắn.

Bùi Quyết vẫn mặt không cảm xúc, bất động.

Từ sĩ đại phu đến thường dân, bình thê không phải là hiếm. Do chiến tranh liên miên, phu thê ly tán, tái giá là chuyện thường. Hai thê ngang hàng, vốn đã thành phong tục.

Nhưng, chỉ những người đã có chính thất mới gọi là “bình”.

Loading...