Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:48:21
Lượt xem: 59

Hai thê cùng là chính thất, thường không phân biệt địa vị cao thấp, không có khái niệm ai tôn ai ti.

Kiếp trước Tiêu Trình không cưới Phùng Doanh làm bình thê, sau này bình thê chính là nàng.

Hiện tại Tiêu Trình vẫn chưa lấy vợ, lại phong cho Phùng Doanh làm bình thê, nhà họ Phùng sao có thể đồng ý? Tiêu Trình lại lấy đâu ra mặt mũi mà cho rằng một vị hôn thê đã bị họ đưa vào trại địch vẫn là thê tử của y?

Phùng Vận hai mắt nóng rát, tựa hồ như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Nàng không nhìn thấy dáng vẻ méo mó vì phẫn nộ của mình.

Chỉ thấy Bùi Quyết đứng dậy, mở nửa cánh cửa sổ, để cơn gió mát từ cánh đồng thổi vào.

Tiếng ếch kêu vang từ ngoài đồng lập tức kéo Phùng Vận trở về thực tại.

Đây không phải là cung điện lạnh lẽo, tối tăm ở Đài Thành, mà là điền trang ở An Độ.

Người trước mặt nàng không phải Tiêu Trình, mà là Bùi Quyết, cũng vô tình vô nghĩa như nhau.

Phùng Vận cười, đôi mắt đã ướt đẫm, giọng nói như nghẹn ngào.

“Đại tướng quân hôm nay đến đây, chỉ để nói cho ta điều này sao?”

Bùi Quyết không nói, quay đầu nhìn nàng một lát, rồi ngồi xuống bên cạnh, lòng bàn tay đặt lên vai nàng, từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.

“Có muốn tắm không?”

Phùng Vận chớp mắt vài lần, không hiểu nhìn hắn.

Bùi Quyết nói: “Y phục ướt đẫm rồi.”

Phùng Vận lúc này mới nhận ra mình mồ hôi lạnh ướt đẫm, giống như vừa đi qua cõi âm trở về, cơ thể rã rời không chút sức lực.

Nàng lắc đầu, dựa vào vai Bùi Quyết.

Cơ thể Bùi Quyết rất rắn chắc, đâu đâu cũng cứng, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn.

Nàng cho phép bản thân yếu đuối trong khoảnh khắc này, trước mặt Bùi Quyết.

“Khiến đại tướng quân chê cười rồi.”

Bùi Quyết cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen lóe lên ánh sáng khó đoán.

“Kính Lăng Vương phủ không tổ chức hôn lễ rầm rộ.”

Phùng Vận hừ một tiếng, cười nhẹ.

Không cần Bùi Quyết nói, Phùng Vận cũng có thể đoán được Tiêu Trình sẽ nói gì.

Hai nước giao tranh, sinh linh đồ thán, lúc này cưới thê không nên khoa trương, mọi thứ nên đơn giản.

“Y đúng là kẻ giả nhân giả nghĩa.” Phùng Vận nói: “Đại tướng quân nên nghĩ xem, tại sao Tiêu Trình lại muốn cưới thê vào lúc này?”

Bùi Quyết nhìn trán nàng đầy mồ hôi lạnh, hỏi: “Tại sao?”

Phùng Vận nói: “Tiêu Trình không cưới nữ nhi Phùng gia, Phùng Kính Diêu sẽ không đứng ra bảo vệ y trên triều đình. Không có trọng thần ủng hộ, dù y có nắm trong tay năm mươi vạn đại quân ép Tiêu Duật thoái vị, thì y cũng chỉ là một kẻ nghịch thần đoạt ngôi g.i.ế.t huynh. Đắc vị bất chính, chịu muôn đời phỉ nhổ, đó không phải điều y muốn…”

Lang quâng Nam Tề, độc nhất vô nhị, dung mạo thanh quý, thoát tục như thần.

Đây mới là Tiêu Tam Lang trong mắt người Tề.

Phùng Vận cười lạnh, đôi mắt như muốn nở ra hai con rắn độc.

Bùi Quyết ừ một tiếng, “Vị cũng muốn, danh cũng cần.”

Phùng Vận ánh mắt mơ màng, nhìn chăm chú vào mặt hắn, “Y không bằng Đại tướng quân.”

Đôi mắt khẽ khép của Bùi Quyết lóe lên một tia sáng tối, “Chỗ nào không bằng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-105.html.]

Phùng Vận lòng khẽ chùng xuống.

Hắn mong nàng nói chỗ nào không bằng?

Thao Dang

“Đại tướng quân không phải là người tốt, nhưng Đại tướng quân không màng danh tiếng của một 'người tốt'. Mang trên mình bao lời chỉ trích, ngài cũng chẳng bận tâm. Cái khí phách ấy, y không thể so bì được.”

Bùi Quyết không đáp lời, hắn chỉ kéo chiếc áo ngủ màu khói tím của nàng, chỉnh lại dải buộc đã trễ, rồi cột c.h.ặ.t lại.

Hắn điềm tĩnh, như một người lắng nghe, như đối diện một tiểu cô nương còn ngây thơ.

Nhưng tâm Phùng Vận sớm đã già cỗi, đã chết, không còn là tiểu cô nương nữa. Thế mà, nàng lại cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Ít nhất, đối với Phùng Vận lúc này, sự an ủi không lời ấy làm dịu đi cảm xúc của nàng, xoa dịu những hận thù, ân oán đã c.h.ế.t từ lâu giữa nàng và Tiêu Trình, như tàn tro bị gió đêm cuốn đi, dần dần lặng yên.

Nàng cứ thế tựa vào vai Bùi Quyết, bất động hồi lâu.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, mồ hôi trên người dường như đã bị gió thổi khô, nàng mới đứng dậy, cúi người thi lễ với hắn.

Không có lời cảm tạ, không một tiếng động, chỉ để lại một nụ cười.

Bùi Quyết lặng lẽ chỉnh lại y phục trên người, nghiêng mình rót trà, uống một ngụm. Hắn không nhắc đến sự thất lễ của nàng, cũng chẳng nói về khoảnh khắc yên bình vừa qua.

Hai người im lặng một lúc.

Bùi Quyết phá vỡ sự yên tĩnh:

“Tiêu Trình đang tập trung trọng binh ở bờ Nam, nàng thấy thế nào?”

Trong bức thư của Phùng Vận, nàng từng viết: “Tiêu Trình sẽ khởi binh tạo phản,” nhưng không vượt sông tấn công thành.

Thế nhưng, những gì đang diễn ra hoàn toàn trái ngược với “lời tiên đoán” của nàng.

Phùng Vận mỉm cười, “Chỉ là kế che mắt mà thôi.”

Bùi Quyết hạ chén trà, đôi mắt đen sâu thẳm quan sát nàng.

“Tại sao nàng khẳng định Tiêu Trình nhất định sẽ tạo phản?”

Không một kẻ tạo phản nào lại rêu rao ý định của mình. Ngược lại, họ hành động cực kỳ kín đáo.

Một nữ lang chốn hậu viện như Phùng Vận, làm sao biết được hành động của Tiêu Trình?

Cho nên, Bùi Quyết vẫn luôn đề phòng nàng, cũng là bởi lòng hắn mang nghi ngờ.

Nếu nàng và Phùng Kính Đình, Tiêu Trình đã âm thầm thông đồng từ lâu, thì mọi chuyện sẽ thành một mỹ nhân kế với danh nghĩa hiến nữ. Nếu Bùi Quyết tin lời nàng, thì năm mươi vạn đại quân chẳng khác nào rơi vào cái bẫy khổng lồ, chỉ chờ quân Bắc Ung không biết bơi nhảy vào…

Đứng từ góc độ của Bùi Quyết, chính Phùng Vận cũng thấy bản thân đáng ngờ.

Tất nhiên, Bùi Quyết thực sự nghi ngờ nàng.

Điều này không cần bàn cãi.

64- Chuyện cũ bên chuông gió.

Phùng Vận lại cười nhạt.

“Ta cứ nghĩ, ngày tướng quân nhận được bức thư ấy, ngài sẽ hỏi ta ngay lập tức.”

Bùi Quyết nhìn nàng, ánh mắt đen sâu khẽ thu lại.

Phùng Vận nói: “Phùng gia và Kính Lăng vương phủ cùng trên một con phố, ta và Tiêu Trình quen biết từ nhỏ, lại có hôn ước. Ta rất hiểu con người y. Tiêu Trình nhẫn nhịn nhiều năm, sau khi Tiêu Duật lên ngôi thì chịu không ít nhục nhã, khát vọng quyền lực của y mạnh mẽ đến cực điểm… Y sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”

Đây là lời giải thích dễ chấp nhận nhất mà Phùng Vận có thể đưa ra cho hắn.

Nói xong, nàng thấy Bùi Quyết không phản ứng, liền nhúng ngón tay vào nước, dùng lực vạch một đường trên mặt bàn.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, vệt nước chia bàn thành hai nửa, bờ Nam và bờ Bắc ranh giới rõ rệt.

“Chính chiến tranh Nam Bắc và việc mất năm trấn An Độ Vạn Ninh đã tạo cơ hội để Tiêu Trình được trọng dụng. Nếu không nhân thời cơ này để đạt được điều y muốn, thì bất kể kết quả trận chiến ra sao, kết cục của y cũng chẳng mấy tốt đẹp…”

Loading...