Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:48:25
Lượt xem: 43

Một tiếng “xoạt”, tấm rèm vải mỏng phân cách hai người ở hai đầu.

Phùng Vận nằm xuống giường, dòng suy nghĩ cuộn trào.

Tại Đài Thành, Tiêu Trình đã trở thành tân lang, còn Phùng Doanh cũng gả cho lang quân như ý…

Bên kia vui vẻ, bên này vắng lặng.

Kể từ khi tái sinh trở về, nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng tình yêu của Tiêu Tam và Phùng Doanh vẫn bền chặt. Số mệnh dường như vẫn tiếp diễn trên con đường mà Phùng Vận quen thuộc.

Tra nam cùng tiện nữ cuối cùng cũng đến với nhau, đúng là ý trời!

Nàng không nên có cảm xúc, không nên để bản thân bị chúng chi phối.

Dù là Bùi Quyết hay Tiêu Trình, cũng đều không thể tiếp tục tác động tới nàng nữa.

Phùng Vận khép mắt, trong lòng lặp lại năm mươi lần:

“Không mong tìm được lương duyên bách niên giai lão, chỉ cầu kiếp này tung hoành ngang dọc.”

---

Khi Bùi Quyết rời đi, trời vẫn chưa sáng.

Tả Trọng ra chuồng ngựa dắt ngựa, thấy tướng quân đứng ở sân, nhìn chằm chằm chiếc chuông gió treo dưới hiên nhà. Chiếc chuông ấy được làm từ lông vũ, lá cây và quả thông, trông rất độc đáo.

Bùi Quyết mải nhìn đến mức thất thần, không nhận ra Tả Trọng đã đến gần.

Tả Trọng đành phải lên tiếng nhắc nhở.

“Tướng quân, đến giờ lên đường rồi.”

Bùi Quyết thu lại ánh mắt, khẽ “ừ” một tiếng.

“Thứ này, ai làm vậy?”

Tả Trọng gọi Ngao Thất đến hỏi. Ngao Thất nhìn một cái, thấy biểu cảm cữu cữu quá mức nghiêm trọng, nhất thời không hiểu đầu đuôi.

“Nữ lang làm đấy ạ, còn làm mấy cái khác nữa. Nữ lang còn hứa sau này sẽ làm cho ta một cái.”

Bùi Quyết nhìn khuôn mặt hí hửng của y một cái.

Tả Trọng cũng ngước lên, nhìn chuông gió lay động dưới mái hiên.

“Tâm tư của nữ lang thật tinh tế.”

Chuông gió vang lên từng tiếng trong trẻo, Bùi Quyết lại không đáp lời.

Tả Trọng nhìn thoáng qua tướng quân, cân nhắc rồi nói: “Đợi khi chiến sự kết thúc, hay là tướng quân dọn đến điền trang ở ngoại ô sống một thời gian, nơi thôn dã cũng thú vị lắm.”

Ánh mắt Bùi Quyết lạnh lùng, bước đi nhanh hơn.

Tiếng chuông gió kêu đinh đang thanh tao bên tai, như âm thanh khẽ vọng trong khoảng không tịch mịch.

Ngao Thất và Tả Trọng liếc nhau, đồng lòng cảm thấy tướng quân có bệnh.

---

Phùng Vận ngủ đến khi nắng đã lên cao mới tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, nàng cảm thấy cả thế giới đều thay đổi.

Nhớ lại chuyện đêm qua, nàng liền giơ tay tự tát mình hai cái vang dội.

Rất mạnh, đau rát.

Ngao Tử xót nàng, vòng quanh người nàng cọ cọ, áp sát âu yếm. Nhưng nàng vẫn không tha thứ cho bản thân, lại tặng thêm một cái tát nữa.

Tiêu Tam thành thân, nàng buồn cái gì?

Nếu đau lòng cho Phùng Vận yếu đuối, đáng thương của trước đây, vậy thì hãy tàn nhẫn một chút, tiêu diệt y và Phùng Doanh, không để cho bọn họ cơ hội làm tổn thương nàng lần nữa.

Còn Bùi Quyết…

Đúng là Bùi Quyết rất cuốn hút. Ngày tháng bên hắn cũng từng ngập tràn niềm vui. Chính hắn đã biến nàng từ một thiếu nữ ngây thơ trở thành kẻ liếc nhìn Thuần Vu thế tử không mảnh vải trên người cũng không chớp mắt, lại còn cười thầm là nữ ma đầu không biết xấu hổ như hiện tại.

Nhưng đó không phải là lý do để nàng dựa dẫm hay ngu muội thêm nữa.

“Tiểu Mãn, bảo nhà bếp, trong ba ngày tới, ta ăn chay. Dù chỉ là chút t.hịt cũng không đụng đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-107.html.]

Mấy nha hoàn nhìn chủ tử, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Người ngày nào cũng náo loạn đòi ăn thịt, sao tự nhiên lại muốn ăn chay?

“Ngán rồi.”

Phùng Vận nói thản nhiên, khuôn mặt lãnh đạm, rửa mặt xong liền dùng bữa sáng, rồi thay y phục bước ra khỏi gian chính. Nhìn thấy chiếc chuông gió làm từ lá cây treo dưới mái hiên, nàng thoáng ngẩn ra.

“Ai mang chuông gió ra treo đây vậy?”

Tiểu Mãn bước lại gần, đáp: “Quả thông chưa khô hẳn, nô tỳ sợ để trong nhà sẽ bị ẩm mốc, nên mang ra ngoài phơi một chút…”

Phùng Vận đưa tay khẽ vuốt chuông gió, không nói thêm gì.

Lá cây trên chuông gió là nàng tự tay chọn, quả thông là mấy đứa trẻ trong thôn nhặt về chơi. Phùng Vận nhìn thấy, sai A Lâu đưa chúng mấy bát gạo, đổi lấy.

Nàng lặng lẽ làm chiếc chuông gió một mình. Người khác chỉ nghĩ nàng nhàn rỗi quá mức, giống như trẻ con ham chơi.

Nhưng nào ai biết…

Kiếp trước, nàng cũng từng làm rất nhiều chuông gió như vậy.

Là vì Quân nhi muốn có.

Trong tẩm điện của hắn, treo đầy chuông gió.

Quân nhi sợ bóng tối, sợ cô đơn, là một đứa trẻ nội tâm mà nhạy cảm. Nó thích nghe âm thanh leng keng ấy để dễ chìm vào giấc ngủ. Trong cung điện rộng lớn ấy, nó không có bạn bè, không có tình thương của phụ thân, ngoài mẫu thân ra, không một ai thật lòng đối tốt với nó. Chuông gió chính là bạn của nó.

Quân nhi từng hỏi nàng, vì sao phụ thân không thích nó, chỉ thích đệ đệ.

Phùng Vận nói với nó: “Làm ca ca thì phải chịu ấm ức một Nó, vì đệ đệ còn nhỏ.”

Đôi mắt đen láy của đứa trẻ, trong sáng mà thuần khiết. Hắn tin lời mẫu thân, từ nhỏ đã cố gắng hết sức để nhận được sự công nhận của phụ thân…

Quân nhi sinh ra đẹp đẽ như vậy, cố gắng như vậy, trưởng thành tốt như vậy.

Nhưng nó chưa từng nhận được tình yêu thuần khiết tương xứng…

Một đứa trẻ như thế, làm sao họ lại nhẫn tâm giam nó một mình trong Chiêu Đức điện, để nó sống sờ sờ như thế mà c.h.ế.t vì đói?

Phùng Vận thấy hổ thẹn với đứa trẻ, mà với Quân nhi lại càng thêm xót xa.

Nhưng tiếc rằng đời này…

Mẫu tử bọn họ sẽ không còn gặp lại nữa.

Không gặp, sẽ không chịu khổ.

Quân nhi, thế gian này không xứng với con, đừng trách mẫu thân.

Nàng nhắm mắt lại. “Mang chuông gió vào nhà đi.”

Đừng để nó chịu gió mưa nắng nữa.

~~~~~~~~~~~~~

Ghi chú hài hước của tác giả:

Phùng Vận: Các tỷ muội đừng trách ta thả dao. Là do mẹ tác giả nói, thả d.a.o một nhát, mọi người sẽ càng vui hơn.

Độc giả: ??? Dao của ta đâu?

Tự Cẩm: Đừng tổn thương người vô tội, có gì cứ nhắm vào ta.

Độc giả: Ha ha ha ha ha, yên tâm, chúng ta không làm tổn thương vô tội đâu. Yên chí, là nhắm vào ngươi đấy…

65- Dạ yến điên cuồng.

Sau khi tân chính được ban hành, số lượng dân cư đăng ký nhập tịch tại quận An Độ dần tăng lên.

Có người là lưu dân mang cả gia đình đến, được an trí tại chỗ; cũng có người vốn là dân bản địa An Độ, nghe tin được chia ruộng đất, liền mang theo đồ đạc quay về.

Thao Dang

Mọi người nhận được lương thực và tiền bạc từ quan phủ, rồi tản ra khắp các thôn trang.

Nông dân luôn có tình yêu nguyên sơ và chân thật với đất đai, nhận được ruộng đất thì không có lý nào không canh tác.

Trên cánh đồng, bóng dáng nông dân khắp nơi, ngày càng nhiều người đến Hoa Khê.

Điền tra của Phùng Vận là nơi đầu tiên ở thôn Hoa Khê bắt đầu gieo trồng.

Loading...