Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:48:26
Lượt xem: 44

Trước đây, ruộng đất Phùng Kính Đình chiếm được đều là đất tốt, màu mỡ. So với đất hoang cằn cỗi, việc khai khẩn dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa, nàng còn mượn được mấy con bò từ nhà họ Vương, lần này cày đất, bò đã góp sức không ít.

Huống hồ, còn có hơn trăm “con bò” của Vệ Tranh...

Lực lượng lao động tốt như thế, đem ra cày đất tốt đúng là phí phạm. Vì vậy, ngay từ đầu, nàng đã phân cho Vệ Tranh và đám cấm quân kia mảnh đất hoang khó khai khẩn nhất trong làng.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, một nhóm cấm quân trẻ tuổi đã bị cái nắng gay gắt của ‘lão hổ mùa thu’ làm bong tróc cả một lớp da.

Do đó, khi Phùng Vận đích thân đến ruộng mời Vệ Tranh, cúi người xin lỗi, tỏ ý cảm ơn họ đã vất vả, đồng thời nói rằng sẽ mở tiệc tại điền trang để mời hắn “thưởng vũ nghe nhạc, uống trà ngắm trăng”, Vệ Tranh lập tức đồng ý mà không chút do dự.

Làm ruộng thật khổ quá.

Y không thể từ chối niềm vui hưởng thụ.

---

Hôm sau, lại là một ngày nắng đẹp.

Đến tối, thời tiết mới dịu mát đôi chút.

Dưới chân thủy tạ ở đình sen của Trường Môn trang, có một bãi đất trống bằng phẳng, lát đá xanh. Trước đây, nơi này được dùng để phơi thóc. Nay kê thêm bàn ghế, trải chiếu cỏ, nhìn qua cũng sạch sẽ, gọn gàng.

Trong viện, tiếng cười nói rôm rả.

Ngoài tiếng đàn sáo và ca múa, điền trang còn chuẩn bị các trò chơi như b.ắ.n bi, ném hồ.

Nhiều dân làng trước đây chưa từng được thấy những trò chơi của nhà giàu, tò mò không thôi.

Bất kể là người ở gần hay xa, thậm chí cả người làng bên nghe tin tiệc tùng vui chơi, cũng kéo cả gia đình đến thôn Hoa Khê để xem.

Lúc đầu, họ chỉ dám đứng xa xa nhìn. Sau đó, Phùng Vận sai người mang vài thùng trà mát đã nấu xong đặt ở ngoài viện, rồi bảo các nha hoàn thông báo rằng có thể tự do lấy trà mát uống và cùng thưởng thức tiệc. Lúc này, dân làng mới mạnh dạn tiến gần.

Thao Dang

“Trà ngon thật!”

“Ngọt quá!”

“Ngon lắm!”

Trà mát mà Trường Môn trang bày ra có mùi hương sen, vị ngọt thanh, dư vị lại kéo dài.

Đường là thứ quý giá đến vậy, nữ lang tốt bụng kia lại sẵn lòng cho bọn họ uống. Bên cạnh thùng trà mát còn có vài món điểm tâm lót dạ, làm từ bột thô, thêm chút rau dớn băm nhuyễn, nướng giòn tan, ăn rất thơm mà lại chắc bụng.

Trong lòng dân làng, Phùng Thập Nhị nương chẳng khác nào tiên nữ trên trời.

Phùng Vận không gò bó người khác, cũng chẳng đặt ra quy củ với các cơ thiếp hay thuộc hạ.

Chủ tớ hòa đồng, trên dưới không phân biệt.

An Độ vốn nằm giữa vùng giáp ranh của Nam Tề và Bắc Tấn, phong tục dân gian ở đây đã thoáng, mà Phùng Vận lại chẳng bày thêm quy củ, khiến mọi người càng thoải mái vui chơi.

Những thứ trong kho của Phùng gia ở Ngọc Đường Xuân, từ dụng cụ đến đồ vật, thứ gì cũng đầy đủ. Văn Huệ mang theo Ứng Dung đưa chúng đến, đám cơ thiếp đều vui mừng hớn hở.

Ai nấy đều tranh nhau thể hiện.

Chỉ là, có người muốn thể hiện với Thập Nhị nương...

Cũng có người, muốn thể hiện với Vệ Tranh.

Lạc Nguyệt giống Lâm Nga và Viện Kiều đều từ Ngọc Đường Xuân đi ra, nàng ta giỏi nhất là múa tay áo. Dẫu rằng ở Trường Môn trang chẳng có y phục múa đẹp, nàng ta vẫn dốc hết sức lực, gần như múa đến sát trước mặt Vệ Tranh.

Vệ Tranh vốn dĩ đã là người tài mạo song toàn, nếu không thể trở thành tướng quân, có thể hầu hạ một phu quân như hắn, đối với Lạc Nguyệt mà nói, đã là lựa chọn không tồi...

Giữa tiệc, chỉ thấy Lạc Nguyệt như một con bướm hoa đang sải cánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-108.html.]

Phùng Vận chuẩn bị cho Vệ Tranh mấy hũ rượu ngon, cùng với những món nhắm tinh tế.

Không nghi ngờ gì, đây là bữa ăn ngon nhất mà hắn từng thưởng thức trong những ngày qua.

Trăng đã lên đỉnh trời, ánh bạc lấp lánh như móc câu, Vệ Tranh đã say.

Phùng Vận ngồi trong đình sen, tay cầm quạt, lơ đãng phe phẩy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

“Vở kịch hay mới chỉ bắt đầu.”

Trà mát đã cạn, những người dân trong thôn cũng chưa muốn rời đi.

Lạc Nguyệt nhìn quanh sân đầy người, trong lòng có chút lo lắng, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Vệ Tranh.

Bên cạnh Vệ Tranh có hai thị vệ, hắn uống đến đỏ cả mặt, nhưng dáng vẻ không dễ gần, đặc biệt đối với người trong trang thì có chút đề phòng, giờ phải làm sao đây?

Trước buổi tiệc, Văn Huệ đã lén nói với nàng ta.

Nữ lang đã đắc tội với Vệ tướng quân, lo sợ bị trả thù, nên muốn thành tâm hàn gắn quan hệ, đồng thời cũng là cơ hội cho các cơ thiếp “cá chép hóa rồng”.

Nếu Vệ tướng quân để mắt đến ai, nhất định sẽ xin ý kiến đại tướng quân, giúp nàng ta đạt được ý nguyện.

Cơ hội tốt như vậy, Lạc Nguyệt không muốn bỏ lỡ. Nhưng vừa rồi khi nàng tamúa, Vệ Tranh chỉ liếc nhìn hai lần, không hề bộc lộ ý gì khác, nàng ta không dám bước lên.

Đúng lúc đó, Vệ Tranh đột nhiên rời khỏi bàn tiệc.

Lạc Nguyệt cuống lên, định theo sau.

Trong sân bóng người lờ mờ, ánh sáng từ đuốc không thể chiếu xa, nàng ta tìm kiếm khắp nơi mà không thấy bóng dáng Vệ Tranh.

Người đâu rồi? Lạc Nguyệt lo lắng đến toát cả mồ hôi.

Nàng lại định tìm gặp người bằng hữu thân thiết Triệu Tuyết Thanh để bàn bạc đối sách, nhưng phát hiện nàng ta cũng không có mặt.

Trong lòng Lạc Nguyệt bất chợt dấy lên một dự cảm không lành, liền hướng thẳng đến nơi ở của Triệu Tuyết Thanh.

Điền trang được bố trí theo kiểu ba dãy nhà bao quanh nhau, Phùng Vận cùng gia nhân ở chính phòng, còn các cơ thiếp ở tây phòng, khoảng cách khá xa. Ở đây không có gia nhân hay tạp dịch, các cơ thiếp lúc này đều ở ngoài sân đá, toàn bộ tây phòng yên tĩnh lạ thường.

Không có đèn đuốc, Lạc Nguyệt cẩn thận bước đi trong bóng tối, khẽ khàng từng bước.

Đúng lúc đó, từ phòng của Triệu Tuyết Thanh vang lên một tiếng rên rỉ yếu ớt như mang theo đau đớn.

Lạc Nguyệt đứng sững lại.

Là giọng của Triệu Tuyết Thanh, chính là nàng ta.

Hòa lẫn trong tiếng rên đó là hơi thở nặng nề của một nam nhân.

Lạc Nguyệt xuất thân từ lầu xanh, tuy còn là cô nương nhưng rất rõ những âm thanh đó là gì.

Thật không ngờ Triệu Tuyết Thanh.

Một nữ lang trong sạch thanh cao, nữ nhi của Quận thừa…

Trong toàn bộ Trường Môn trang, ngoài Phùng Thập Nhị ra, nàng ta là nữ lang tôn quý nhất.

Vậy mà lại lén lút cùng nam nhân gian dâm ở đây?

Tim Lạc Nguyệt đập thình thịch, nàng ta rón rén bước đến dưới cửa sổ.

Giọng nữ bỗng cất lên tiếng khóc nghẹn ngào, “Sau này tướng quân có đối xử tốt với thiếp không?”

Nam nhân im lặng hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề.

Chốc lát sau, tiếng rên rỉ của Triệu Tuyết Thanh lớn hơn một chút, nam nhân sợ nàng gây ra động tĩnh lớn, liền vội vã lấy tay bịt miệng nàng lại.

Loading...