Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:48:29
Lượt xem: 49

“Đừng phát ra tiếng...”

Giọng nói trầm thấp vang lên, Lạc Nguyệt lập tức nhận ra.

Là Vệ Tranh!

Người trong phòng thật sự là Vệ Tranh!

Trái tim Lạc Nguyệt như tan vỡ thành từng mảnh.

“Tướng quân...” Giọng nói của Triệu Tuyết Thanh nghẹn ngào phát ra từ giữa những ngón tay của người nam nhân, “…thiếp đã thuộc về ngài rồi, ngài không thể bỏ mặc thiếp được…”

“Ừm...” Vệ Tranh dường như mất kiên nhẫn, tốc độ càng lúc càng nhanh, cổ họng như phun ra ngọn lửa.

Những cú va chạm gấp gáp khiến chiếc giường gỗ phát ra những tiếng kẽo kẹt liên hồi.

Rầm! Một tiếng vang lớn, cánh cửa đột nhiên bật mở.

Hai người đang quấn quýt bị dọa đến mức đồng loạt quay đầu lại.

Trong phòng không có đèn, người đứng ở cửa bị ánh trăng phủ lên, trông như một nữ quỷ.

Triệu Tuyết Thanh là người đầu tiên nhận ra: “A Lạc?”

Lửa giận trong lòng Lạc Nguyệt như muốn bùng nổ, nhưng khi nhìn thấy đôi cẩu nam nữ đang quấn lấy nhau, nàng ta lại cố ép nó xuống, vừa cởi áo ngoài vừa tiến đến gần bọn họ.

“Tướng quân, thiếp cũng rất yêu ngài...”

Nàng ta khẽ nhắm mắt, vòng tay ôm lấy eo Vệ Tranh từ phía sau, cố tình để Triệu Tuyết Thanh nhìn thấy.

“Tướng quân hãy nhận thiếp đi. Thiếp đáng thương lắm, sắp khát c.h.ế.t rồi...”

Tim Triệu Tuyết Thanh như muốn ngừng đập.

Vừa xấu hổ, vừa tức giận.

Ngày trước, Lạc Nguyệt thường hay kể với nàng ta những chuyện phong nguyệt, nàng ta biết Lạc Nguyệt là một nữ nhân không biết xấu hổ, chuyện gì cũng dám làm. Nhưng nàng ta không ngờ Lạc Nguyệt lại gan lớn đến mức này.

Điều càng khiến nàng ta không thể chịu nổi, là cơ hội mà nàng ta khó khăn lắm mới có được, lại bị sự thấp hèn của Lạc Nguyệt phá hỏng.

Nàng ta vốn là nữ nhi của Quận thừa An Độ, xuất thân từ gia đình trong sạch.

Với thân phận trong sạch này, nàng ta nguyện dâng mình cho Vệ Tranh, chỉ mong đổi lấy một tấm chân tình, một cơ hội để thoát khỏi địa ngục.

Đối với Triệu Tuyết Thanh, điền trang Trường Môn chính là địa ngục giam cầm nàng ta.

Tuy nàng ta là thứ nữ, nhưng từ nhỏ vẫn sống trong nhung lụa, chưa từng phải chịu khổ cực ở điền trang.

Điền trang có tất cả những thứ nàng ta căm ghét: rắn rết, chuột bọ, côn trùng và gián. Mỗi ngày sống ở đây, với nàng ta, không khác gì sống trong địa ngục.

Nếu có thể buộc được Vệ Tranh, đi theo y trở về kinh thành, nàng ta sẽ thoát khỏi chốn khổ ải này.

Chính vì vậy, nàng ta mới đánh cược tất cả vào canh bạc này.

Nhưng sự xuất hiện của Lạc Nguyệt khiến kế hoạch của nàng ta hoàn toàn sụp đổ.

Hành động hiện tại của bọn họ, khác gì nữ nhân ở thanh lâu?

Và kẻ không biết xấu hổ như Lạc Nguyệt, sợ rằng Vệ Tranh sẽ từ chối, lại còn dám… dám đưa tay tới chạm vào người y ngay lúc này...

Đây là cảnh tượng mà Triệu Tuyết Thanh dù có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng ra. Nàng ta như bị hóa đá, đứng đờ ra đó, như thể bị sét đánh.

Điều khiến nàng ta kinh ngạc hơn cả, là Vệ Tranh thật sự bị kẻ ti tiện đó kéo đi, xoay người ôm c.h.ặ.t lấy Lạc Nguyệt, hai người lăn lộn ngay trước mặt nàng ta…

Thật nực cười! Quá mức nực cười!

Triệu Tuyết Thanh nghẹn ngào hét lên: “Các ngươi… điên rồi sao?”

Lạc Nguyệt khẽ kêu một tiếng, siết c.h.ặ.t cánh tay Vệ Tranh: “Tướng quân, nhẹ một chút...”

“Điên rồi, điên thật rồi…” Triệu Tuyết Thanh ngồi dậy nhìn họ, lẩm bẩm không ngừng.

Vệ Tranh cũng cảm thấy mình điên thật.

Từ lúc bị Triệu Tuyết Thanh kéo vào phòng, trong cơn men say, y đã có chút điên cuồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-109.html.]

Nhưng nữ nhân này là cơ thiếp mà Thái hậu ban cho Bùi Quyết.

Y e ngại Bùi Quyết, nhưng chính sự e ngại ấy lại kích thích lòng hiếu thắng trong y, biến bản năng hoang dã thành dã thú thực thụ.

Bùi Quyết đối xử với y tàn nhẫn như vậy, thì y chơi đùa cơ thiếp của hắn một chút thì đã sao?

Dĩ nhiên, y không hề nghĩ đến việc đưa các nàng về kinh thành.

Loại người tự dâng tới cửa, không chơi thì đúng là phí của trời.

Nhưng y tuyệt đối không ngờ, một người thì còn trong sạch, người kia cũng vẫn là trong sạch.

“Bùi Quyết phải chăng không được?”

Vệ Tranh vừa cất giọng hỏi, vừa nghẹn ngào vui sướng và đắc ý. Máu nóng dường như dồn hết lên đầu, y chẳng còn để tâm điều gì nữa.

Lạc Nguyệt thở dài một hơi, âm thanh nghẹn lại, đứt quãng chẳng thành câu.

“Vô liêm sỉ, Lạc Nguyệt, ngươi thật vô liêm sỉ!”

Triệu Tuyết Tình cuối cùng cũng từ cơn chấn động tỉnh táo lại, xâu chuỗi mọi việc trước mắt. Những chuyện vừa xảy ra, quá mức khó tin.

Tiện nhân này, người tỷ muội tốt của nàng ta, lại thản nhiên cướp đi Vệ Tranh từ tay nàng ta, ngay trong lúc mọi chuyện đang diễn ra. Và người nam nhân vừa thì thầm những lời đường mật với mình, chỉ trong chớp mắt, đã quay sang Lạc Nguyệt ngay trước mắt nàng ta...

Nàng ta nhắm c.h.ặ.t mắt, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Các ngươi điên rồi, ta sẽ… ta sẽ tố cáo các ngươi, tố cáo các ngươi…”

Đầu óc nàng ta rối bời, răng nghiến ken két, vội vã chỉnh lại y phục, định bước đi. Nhưng Vệ Tranh đã nhanh tay túm lấy nàng ta, đẩy nàng ta ngã xuống người Lạc Nguyệt...

“Á!!!”

Bất chợt, bên ngoài ánh lửa bùng lên sáng rực.

Phùng Vận dẫn theo một toán người xông vào đúng lúc này.

Trong ánh lửa sáng rực như ban ngày, cảnh tượng hỗn loạn trong phòng khiến tất cả phải kinh ngạc.

Trên chiếc giường gỗ, ba người nam nữ y phục xộc xệch, nhếch nhác.

66- Lại một lần mưu tính.

Vệ Tranh vừa từ cơn cuồng loạn trở về hiện thực, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc của Phùng Vận, lập tức như rơi vào hầm băng, rượu cũng tỉnh.

Người cũng tỉnh.

Y vội vàng chỉnh lại y phục.

“Phùng nương tử…”

Y gọi khẽ, cúi người chắp tay, giọng gần như van xin:

“Say rượu thất thố, xin nương tử tha cho ta.”

Phùng Vận đưa mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn nữ nhân co ro bên cạnh y, tay vẫn giữ c.h.ặ.t y phục.

Một lát sau, giữa ánh mắt háo hức của những người vây quanh, nàng lạnh nhạt lên tiếng:

Thao Dang

“Vệ tướng quân nói vậy thật sai rồi. Ngài thân phận cao quý, quyền thế ngút trời, một nữ lang quê mùa như ta, làm gì có gan mà tha thứ cho tướng quân…”

Vệ Tranh nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng, liền hỏi:

“Ngươi muốn thế nào?”

Phùng Vận cúi thấp mắt:

“Mời Vệ tướng quân đi, Trường Môn trang không dám mời ngài ở lại.”

Đầu óc Vệ Tranh đã dần tỉnh táo.

Bị bắt quả tang tại trận, y không cách nào chối cãi. Nhưng Phùng thị lại không truy cứu, trong lòng nàng chắc hẳn đã có tính toán khác…

“Đa tạ Phùng nương tử.”

Trước mặt Vệ Tranh không còn đường nào, chỉ có con đường mà Phùng Vận chỉ cho y.

Y chỉnh lại y quan, hành lễ đầy miễn cưỡng, đang định bước đi thì bị Lạc Nguyệt níu lấy tay áo...

Loading...