Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:23:21
Lượt xem: 132
“Thập Nhị nương, lần sau khi bái kiến Đại tướng quân, có thể dẫn theo thiếp được không?”
Người to gan dám đưa ra yêu cầu này là Triệu Tuyết Thanh.
Trong số hai mươi mỹ cơ, nàng ta có thân phận cao nhất, là tứ nữ lang nhà Quận thừa An Độ. Tuy là thứ nữ, nhưng nàng ta tự cho rằng, ngoài Phùng nữ lang, người đủ tư cách hầu hạ Đại tướng quân nhất chính là nàng ta.
Chỉ là Đại tướng quân chưa từng triệu kiến các nàng, các tướng lĩnh khác cũng không dám mở lời xin người. Các nàng ở trong doanh trại thân phận lửng lơ, không thể nào ung dung như Phùng Vận, lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng.
Chờ đợi ngày cát bụi lắng xuống, so với chìm trong cát bụi còn khổ sở hơn nhiều.
“Thập Nhị nương, nghĩ cách giúp chúng ta được không?”
Phùng Vận bất chợt cúi người, từ trong chiếc xe lừa nhỏ kéo ra một con gà rừng be bét máu.
“Ai biết vặt lông gà?”
Các mỹ cơ ngơ ngác, một lúc lâu không ai đáp lời.
Xử lý gà chết, vặt lông gà, chẳng phải là việc của gia nhân hay sao? Các nàng là những mỹ nhân ngọc ngà kiều diễm, làm sao có thể động tay vào mấy việc thô thiển ấy?
“Không ai biết à?” Phùng Vận lại hỏi.
“…”
Các mỹ cơ nhìn chằm chằm nàng, không hiểu nàng muốn làm gì.
Phùng Vận đưa con gà rừng cho Tiểu Mãn.
Thao Dang
“Xử lý sạch sẽ, hầm chín rồi để tỷ tỷ ngươi đem đến cho Đại tướng quân.”
Các mỹ cơ: …
Phùng Vận không nhìn đến nét mặt của họ, chỉ bảo Đại Mãn nổi lửa, thái vài lát gừng, chờ khi gà được rửa sạch c.h.ặ.t nhỏ, dùng lửa nhỏ hầm nhừ. Đợi đến khi nước canh vàng óng, thêm vào mấy cục nấm hương hái được trên núi, nấu thành bát canh ngon ngọt đến cực điểm, nàng mới vớt ra, múc vào chiếc bình sứ men trắng mang theo từ nhà…
Tiểu Mãn chỉ mới mười bốn tuổi, Đại Mãn mười sáu.
Hai tỷ muội dáng dấp giống nhau, nhưng tính cách lại khác biệt.
Tiểu Mãn ngây thơ thẳng thắn, còn Đại Mãn lại có tâm tư riêng.
Đời trước, nàng biết Đại Mãn từng thật lòng ngưỡng mộ Bùi Quyết, thậm chí vì hắn mà không tiếc phản bội nàng, đem chuyện nàng gửi thư cho Tiêu Trình báo lại với Bùi Quyết. Kết quả, thư bị chặn, khiến nàng bị Bùi Quyết nghiêm khắc trừng phạt nhiều lần…
Chủ tớ một hồi ân oán, vậy thì cứ thành toàn tâm ý của nàng ấy đi.
Ít nhất Đại Mãn cam tâm tình nguyện hầu hạ Bùi Quyết, nàng cũng không tính là kẻ độc ác.
Đương nhiên, còn một lý do rất quan trọng khác: giữa chân mày Đại Mãn có vài nét giống nàng. Đợi khi Đại tướng quân hài lòng, chính là lúc dễ nói chuyện nhất…
“Các vị cứ trở về đi.”
Thấy các nữ nhân khác mắt trông mong nhìn mình, Phùng Vận khẽ nhếch môi.
“Đã cho cơ hội, là các người không chịu nhận.”
Các mỹ cơ vừa giận vừa hối hận.
Nếu biết ý tứ của Thập Nhị nương là như vậy, đừng nói là vặt lông gà, ngay cả cắn gà sống các nàng cũng chịu!
“Thập Nhị nương.”
“Tỷ tỷ tốt…”
Lâm Nga định lấy lòng, vội vàng chạy tới định kéo tay Phùng Vận.
Phùng Vận vừa nhíu mày, Ngao Tử đã nhanh nhẹn nhảy phắt lên, gầm một tiếng, lao về phía Lâm Nga. Một bóng nhỏ màu vàng đất, sát khí ngút trời.
“Roạt” một tiếng, vạt áo của Lâm Nga bị cào rách.
Tiếng thét chưa dứt, mấy người đã hoảng hốt chạy về lều trại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-11.html.]
Phùng Vận cười, ôm lấy Ngao Tử, hôn nhẹ lên nó một cái.
“Đừng sợ! Ta nhất định bảo vệ ngươi, nhưng nhớ kỹ, không được tùy tiện làm tổn thương người khác, biết chưa?”
Ngao Tử áp đầu nhỏ lên người nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, ngoan ngoãn vô cùng.
Như thể kẻ hung hăng, dữ dằn vừa nãy không phải nó.
·
Tối đến, Đại Mãn mang canh gà đến trung quân doanh, nhưng mãi vẫn chưa trở về.
Tiểu Mãn ngồi đứng không yên, lo lắng đến mức rơi nước mắt.
Ai mà không biết danh tiếng Đại tướng quân Bùi Quyết khát máu, tàn nhẫn, đến mức ăn t.hịt người. Nàng không biết tỷ tỷ mình là ở lại hầu hạ tướng quân hay đã bị hắn đánh c.h.ế.t rồi...
Trong doanh trại không có chút tin tức nào, Tiểu Mãn khóc đến đỏ cả mắt.
“Làm sao bây giờ? Thập Nhị nương, tỷ tỷ ta có bị Đại tướng quân ăn mất không…”
Phùng Vận nói: “Ăn được thì tốt, chỉ sợ hắn không ăn.”
Tiểu Mãn kinh hãi nhìn nàng.
A Lâu cũng ngẩng đầu sững sờ.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ vô cùng.
Ở trong phủ, họ từng nghe người ta nói…
Thập Nhị nương từ nhỏ đã không bình thường, mỗi khi nổi điên thì chẳng nhận ra ai cả…
Liệu có phải nàng lại phát bệnh không?
“Thập Nhị nương…”
A Lâu định nói gì đó, nhưng chưa kịp, thì Lâm Nga đã vừa khóc vừa chạy đến, quỳ sụp xuống đất.
“Xin cứu thiếp, xin cứu thiếp…”
Phùng Vận không lên tiếng, Lâm Nga vừa nức nở vừa kể rõ đầu đuôi.
Hóa ra vừa rồi nàng và Viện Kiều đã dụ dỗ, mua chuộc lính gác để lén lút vào doanh trại, định tự tiến cử mình cho Đại tướng quân, nhưng lại chọc giận hắn.
“Đại tướng quân đã xử trảm bốn lính gác… còn muốn đem tất cả chúng thiếp trong phủ dâng cho đại doanh, để khao thưởng lục quân…”
8- Anh hùng chí lớn.
Biểu cảm của Phùng Vận không hề thay đổi.
Từ lúc rời khỏi thành An Độ, bị đưa vào doanh trại địch, họ đã phải chuẩn bị tinh thần cho số phận của mình.
Nhưng trong ký ức của Phùng Vận, kiếp trước Bùi Quyết sau khi thu nhận nàng thì đã đem Lâm Nga cùng các cơ thiếp khác ban thưởng cho các tướng lĩnh có công. Phần lớn trong số họ có kết cục khá tốt, có người được sủng ái, có người sinh con, cuộc sống không thiếu thốn…
Xem ra lần này Lâm Nga đã tự làm rối, thay đổi số mệnh đời này.
Nàng ta quá ngu ngốc, lại xem Bùi Quyết như đám lang quân phong lưu trong ngõ ngách, nghĩ rằng chỉ cần có nhan sắc là có thể tiếp cận hắn. Nhưng Bùi Quyết là người cẩn trọng đến mức nào, nếu cứ nhận hết mỹ nhân về mình, thì đã bị kẻ thù ám sát từ lâu rồi. Ít nhất kiếp trước, những năm nàng đi theo hắn, bên cạnh hắn chỉ có mỗi mình nàng…
“Thập Nhị nương, chúng ta đều là người đất Tề, nên giúp đỡ lẫn nhau…”
Lâm Nga sợ đến mức mặt trắng bệch, bò rạp xuống đất, bờ vai run rẩy không ngừng. “Là thiếp không tốt, thiếp không biết trời cao đất rộng, đắc tội với quý nữ, thiếp… thiếp xin tát mình, xin Thập Nhị nương rộng lượng, đừng chấp nhặt với thiếp…”
Nói rồi nàng bắt đầu tự tát vào mặt mình.
Phùng Vận bật cười, “Ta đâu phải thuyền cỏ, cần gì ngươi b.ắ.n tên vào ta. Ngươi vừa nãy đáng lẽ nên khóc nhiều hơn, đánh mình mạnh hơn trước mặt Đại tướng quân, để được hắn thương tiếc…”
Biểu cảm của nàng vẫn bình tĩnh, ôn hòa, không chút ác ý, nhưng lời nói còn sắc bén hơn cả lưỡi dao.
Tiểu Mãn thấy Lâm Nga khóc lóc thảm thiết, cũng hoảng loạn mà rơi nước mắt. “Nữ lang, tỷ tỷ ta liệu có, có xảy ra chuyện gì không?”