Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-01-31 15:26:24
Lượt xem: 58

67- Bệnh của tướng quân.

Trong làng Hoa Khê có một cây hòe cổ thụ lớn, nằm ngoài chiếc cầu đá bên bờ sông. Ở khúc gập gềnh gió lớn, tán cây cũng xòe rộng, phía dưới đặt mấy phiến đá núi bằng phẳng. Người dân trong làng mỗi khi mệt mỏi, nóng bức hay khát nước thường tới đây ngồi nghỉ và tán gẫu.

Mấy ngày nay, gốc cây hòe lại đặc biệt náo nhiệt.

Người già trong làng nói chuyện một cách hăng hái, đám trẻ con chạy nhảy bên cạnh, còn nhóm phụ nữ thì tụ tập râm ran chẳng ngớt.

“Ngươi nói gì?” Vệ Tranh hít vào một hơi lạnh, suýt chút nữa bóp c.h.ế.t kẻ đối diện. “Ngươi lặp lại lần nữa xem!”

Tên thị vệ tái mặt, làm sao còn dám mở miệng thêm lần nào nữa.

Hắn cúi gằm, không dám nhìn biểu cảm giận dữ của Vệ Tranh.

Vệ Tranh hỏi: “Ngươi nghe từ đâu ra chuyện này?”

Mặt thị vệ đỏ bừng:

“Không phải chỉ một người nói, mà... khắp nơi đều đang truyền. Họ bảo rằng Thái hậu điện hạ không giữ được tiết hạnh, trong cung dưỡng tình lang, làm ô uế chốn hậu cung...”

“Còn nói tướng quân được thăng chức làm quan thị vệ cũng là nhờ hầu hạ Thái hậu có công, dựa vào hai lạng t.hịt phía dưới mà thành...”

Vệ Tranh giận đến mức nắm c.h.ặ.t hai tay, khớp xương kêu răng rắc:

“Thật là quá đáng! Một đám dân đen coi trời bằng vung, dám bôi nhọ Thái hậu điện hạ. Bản tướng sẽ lập tức bắt hết, xem ai còn dám ngông cuồng!”

Tên thị vệ run lẩy bẩy:

“Tướng quân, e rằng chuyện này đã lan tới quận An Độ, thậm chí còn xa hơn nữa. Chắc chắn kinh đô Trung Kinh cũng đã nghe tin...”

Mặt Vệ Tranh bỗng chốc trắng bệch.

Tin đồn lan truyền chẳng khác gì ôn dịch, không cách nào bịt được miệng thiên hạ.

Người trên đời nhiều như thế, bắt làm sao cho xuể?

Điều Vệ Tranh lo sợ nhất là tin này lọt vào tai người trong điện Gia Phúc tại Trung Kinh. Nhưng y hiểu rõ, khắp điện Gia Phúc đều có tai mắt, sớm muộn gì Lý Thừa tướng và Thái hậu cũng sẽ biết.

Khi đó, kẻ đầu tiên bị xử tội chắc chắn là y.

Vệ Tranh mắt đỏ ngầu:

“Ra ngoài!”

“Dạ.” Tên thị vệ lo lắng liếc nhìn y, rồi lặng lẽ lui xuống.

Vệ Tranh thần sắc ngơ ngác, nghĩ đến lần rời Trung Kinh, Thái hậu từng triệu hắn vào cung.

Hôm đó, Thái hậu vừa tắm xong, thân mặc y phục rộng thùng thình, mái tóc còn ướt sũng...

Cung nữ không đủ sức vắt tóc, Thái hậu bảo y qua giúp.

Y vội thể hiện, dùng sức hơi mạnh, khiến chiếc áo rộng kia vô tình tuột xuống...

Một vùng da t.hịt lộ ra, quả thực có một nốt ruồi đen bằng hạt đậu, trên đó còn mọc sợi lông dài.

Nhưng loại chuyện riêng tư thế này, dù y có uống say cũng chắc chắn không bao giờ tiết lộ.

Huống hồ, những lời như “nhỏ mà xệ, không đáng nắm” rõ ràng là cố tình bôi nhọ, khiến Thái hậu có trăm cái miệng cũng không giải thích được, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Vệ Tranh hối hận rồi.

Y hối hận vì đã uống rượu tại Phùng gia.

Nếu hôm đó không đi, đã chẳng để Phùng thị có cơ hội ra tay.

Nếu chỉ là chuyện say rượu ngủ với hai cơ thiếp, y vẫn còn dày mặt mà giữ được bản thân. Thái hậu sẽ tin rằng y bị hãm hại, tin rằng Phùng thị nữ lang đã gây chuyện.

Nhưng khi mọi thứ chồng chất lại, Thái hậu sẽ chẳng còn tin một chữ nào hắn nói.

Vì loại bí mật ấy, Phùng thị nữ lang tuyệt đối không thể biết.

Như vậy, Vệ Tranh y chính là nguồn gốc của tin đồn, là kẻ đầu sỏ.

Với tính khí của Thái hậu, làm sao có thể tha thứ cho nỗi nhục nhã lớn như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-111.html.]

Vệ Tranh cảm thấy oan ức.

Nhưng dù nghĩ nát óc, y vẫn không hiểu được, rốt cuộc ai đã truyền ra chuyện này, và làm sao người đó biết Thái hậu có nốt ruồi không đẹp mắt kia?

Hai ngày nay, dưới gốc cây hoè lớn, đặc biệt náo nhiệt.

‘Vệ tướng quân thương đ.â.m hai mỹ nhân, Lý thái hậu dáng nhỏ, n.g.ự.c chảy xệ.

Phùng nương tử nhân từ ban ơn, hai cơ thiếp hậu viện loạn tính.

Vệ tướng quân say rượu lỡ lời, nói Thái hậu Lý có râu dài cùng nốt ruồi đen.

Thao Dang

Lý thái hậu thủ tiết ba năm, nuôi dưỡng nam sủng, làm ô uế hậu cung.’

Lời đồn ban đầu chỉ là những câu chuyện truyền miệng, nhưng càng truyền thì càng biến tấu, cuối cùng trở thành những câu chuyện dung tục, pha trộn cả mặn lẫn nhạt, lan rộng khắp dân gian...

Dưới ánh mặt trời gay gắt, Vệ tướng quân và Lý thái hậu, giữa thời loạn lạc, cũng xem như mang lại chút niềm vui cho những người nông dân vất vả cày cấy.

Chỉ có Lạc Nguyệt và Triệu Tuyết Thanh là muốn c.h.ế.t đi cho xong.

Cành cao trèo không tới, giờ tiến thoái lưỡng nan.

Giờ ngọ, Phùng Vận ăn chưa được hai miếng đã đặt đũa xuống.

Lời đồn đã đến hồi cao trào, nàng cần phải đổ thêm một thùng dầu vào ngọn lửa đang cháy hừng hực này.

"Tiểu Mãn, lại đây."

Tiểu Mãn vui vẻ chạy đến, nhìn nữ lang trong bộ y phục màu xanh biếc như lá sen, dáng vẻ thanh nhã, mát mẻ, đẹp như tiên nữ giáng trần, làm người ta vừa nhìn đã muốn gần gũi hơn.

"Nữ lang có việc gì cần dặn dò Tiểu Mãn?"

Phùng Vận ngoắc tay gọi nàng: "Lại đây, ghé tai nghe một chút."

---

Giờ ngọ trôi qua, ve kêu inh ỏi, khiến người ta bực bội không yên.

Tiểu Mãn đội mũ che mặt, giương ô, đi một vòng dưới gốc cây hoè lớn.

Nghe thấy dân làng bàn tán, nàng cũng góp lời, hạ giọng nói:

"Vệ tướng quân làm diện thủ mà không biết giữ lễ, dám cùng Thái hậu hoan ái rồi còn nói xấu Thái hậu, chỉ e không mấy ngày nữa, triều đình sẽ phái người đến c.h.é.m đầu y."

"Đừng nhìn Vệ tướng quân hoành hành ngang ngược trong làng ta, chứ đến trước mặt Thái hậu lại chẳng khác nào chuột gặp mèo…"

"Loại người dùng sắc hầu hạ người khác, Thái hậu muốn g.i.ế.t lúc nào chẳng được."

Dân làng nhìn nhau, vừa phấn khích vừa sợ hãi.

Thế là…

Tin đồn "Lý thái hậu sắp c.h.é.m đầu Vệ Tranh, sứ giả truyền chỉ từ Trung Kinh đang trên đường tới" một lần nữa lan truyền khắp nơi.

Tiểu Mãn hớn hở quay về, thấy nữ lang đang chăm chú vẽ tranh.

Nàng không hiểu, nghiêng đầu nhìn qua, lập tức đỏ mặt.

Bức tranh kia…

Rất không đứng đắn.

Lại là một nữ tử vạt áo buông lơi, mây tóc vấn cao, ánh mắt đưa tình...

Tiểu Mãn lập tức che mắt lại: "Nữ lang, sao lại vẽ thứ này?"

"Nhàn rỗi không có việc gì, tìm cách kiếm tiền thôi." Phùng Vận tất nhiên sẽ không nói thật với nàng, rằng đây chính là hình tượng của Lý thái hậu nơi Trung Kinh xa xôi.

Bức họa này chẳng khác nào xuân cung đồ sống động, tinh xảo đến mức ngay cả nốt ruồi đen đặc biệt kia cũng không bỏ sót. Rất nhanh thôi, nó sẽ trở thành tác phẩm để đời của nàng Phùng Vận.

Đến lúc đó, khi Lý thái hậu nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra ngay chính mình.

---

Đêm xuống, thôn trang yên ắng, ngay cả tiếng c.h.ó sủa cũng không có.

Tâm trạng Phùng Vận vô cùng tốt, ngủ một giấc đến tận bình minh mới nhớ ra hôm nay phải làm gì.

Loading...