Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-01-31 15:26:32
Lượt xem: 57

"Tướng quân đây là muốn gán tội ta?"

"Nhìn ta."

Bùi Quyết lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng không để ý, liền giữ lấy cằm nàng, ép nàng quay mặt lại.

"Trả lời ta."

Ánh sáng ngoài trời len qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Phùng Vận, đẹp đến tuyệt diễm mà lạnh như băng.

"Tướng quân đã nhận định là ta, vậy thì g.i.ế.t ta đi?"

Nàng vươn chiếc cổ trắng nõn ra trước hắn, tư thái đầy vẻ chế nhạo.

Nhưng trên mặt lại không có lấy một tia sợ hãi.

Có chỗ dựa nên không lo.

Bùi Quyết chỉ nhìn thấy điều này.

Ngón tay hắn siết chặt, khiến đầu Phùng Vận không thể cử động, chỉ có thể chạm mắt với hắn, bị ép phải đón nhận sự áp bức lạnh lẽo từ đôi con ngươi thăm thẳm kia.

"Không muốn nhận phu chủ nữa à?"

Hơi thở ấm nóng phả lên mặt, thân thể cứng ngắc của Phùng Vận bị hắn ép sát, do đang ngồi thấp hơn, gương mặt nàng gần như áp vào bụng hắn.

"Tướng quân thật vô lý." Phùng Vận cười khẩy. "Tự nhận là phu chủ của ta, liền có thể tùy tiện sắp đặt tội danh cho ta sao? Khi quân phạm thượng là trọng tội, phải rơi đầu đấy!"

"Hóa ra ngươi biết."

Bùi Quyết trầm giọng, hai tay giữ lấy bờ vai nàng, hơi đẩy nàng ra một chút, không để nàng tiếp tục thở lên bụng hắn.

"Ngươi nghĩ, hai mươi mấy bộ khúc trong Trường Môn viện, có thể chống đỡ được bao nhiêu cấm quân?"

Phùng Vận giãy giụa. "Ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến ta. Nếu Vệ Tranh muốn tìm đối thủ, cũng nên đi tìm kẻ từng nhìn thấy thân thể Thái hậu, ví dụ như tướng quân ngài..."

"Câm miệng!"

Bùi Quyết siết c.h.ặ.t ngón tay, đẩy nàng ngã xuống giường.

Động tác của hắn không thô bạo, cơn giận kìm nén khiến sức lực có phần thu lại. Nhưng Phùng Vận lúc này đang nổi nóng, dù chỉ là một hơi thở của hắn cũng khiến nàng cảm thấy chướng mắt…

Lưng vừa chạm đến đệm giường, nàng liền như con báo nhỏ bật dậy, túm lấy hắn kéo xuống.

Bùi Quyết không kịp dừng thế, cả người đổ về phía nàng.

Phùng Vận không chịu thua, trở mình ngồi lên, mạnh mẽ quỳ xuống người hắn, dùng đầu gối thúc vào nơi hiểm yếu.

Bộ dáng nàng giận dữ điên cuồng, hệt như một con sư tử cái bảo vệ lãnh thổ.

Bên cạnh, Ngao Tử cũng nhe răng trợ uy, hùng hổ định nhào lên.

Bùi Quyết chưa cởi khôi giáp, thân hình có phần nặng nề, hắn hơi hạ mi mắt, không phản kháng, cứ thế để Phùng Vận đánh mấy cái.

Ai ngờ nàng lại chẳng thấy thế là đủ, đánh được một lúc, dứt khoát đẩy hắn ngã xuống giường, sau đó liền như chẳng màng đến tất cả mà đè lên người hắn, cắn lên môi hắn, lên chiếc cằm kiên nghị, lên hầu kết gợi cảm, túm lấy hắn rồi tùy ý hành động...

Bùi Quyết ngửa đầu, hơi thở dồn dập, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, không biết là nhẫn nhịn hay là thích thú.

Từ cổ họng hắn bật ra một tiếng khàn khàn:

"Yêu Yêu... buông tay..."

Phùng Vận cười lạnh một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-115.html.]

Nàng ngang nhiên ngồi lên hông hắn, khóa c.h.ặ.t người hắn dưới thân.

69- Khi dễ tướng quân.

"Không phải muốn làm phu chủ sao? Tướng quân có bao nhiêu uy phong, cứ việc thể hiện đi…"

Giọng nàng lạnh lẽo, cắn lên vành tai hắn, ngữ điệu kiên quyết.

Bùi Quyết từ trước đến nay luôn giữ bộ mặt trầm lặng như quan tài, người ngoài e ngại hắn, không ai dám lỗ mãng trước mặt. Hắn chưa từng gặp ai ngang ngược đến vậy, huống hồ lại là một nữ lang…

Nhưng hắn không biết rằng, việc muốn ra tay trước khi hắn nổi giận, sau đó chỉnh hắn một trận thật đẹp, là điều Phùng Vận đã muốn làm từ rất lâu.

Không có sức mạnh, nàng liền đổi cách khác, lấy yếu thắng mạnh, mỹ nhân kế cũng là một kế hay.

Đời trước không có cơ hội làm, vậy thì đời này cứ thử xem.

"Uy phong của tướng quân đâu rồi? Là thế này sao?" Phùng Vận khẽ lắc eo vài cái, gương mặt tuyệt mỹ thoáng chút giận dỗi, nhẹ nhàng lướt qua hắn như có như không. Bùi Quyết lập tức thất thủ, hơi thở trở nên dồn dập, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt long lanh ẩn chứa vẻ ấm ức của nàng. Thân thể vốn đã bị chứng dương táo giày vò, nay lại càng không chịu nổi mà gào thét cuồng loạn.

Uy phong thì có uy phong đấy, chỉ là… sai chỗ rồi.

"Yêu Yêu…" Bùi Quyết giọng khàn đặc cảnh cáo: "Đứng dậy."

"Đừng gọi ta như thế." Phùng Vận ngồi trên người hắn, vươn tay kéo vạt áo hắn ra, khóe môi cong lên, nụ cười mang theo ý vị khó lường.

"Đây không phải là nhũ danh mà tướng quân nên gọi."

Bùi Quyết liền im lặng, không nói gì nữa.

Phùng Vận nhìn hắn rất lâu.

Đây chính là Bùi Quyết, kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện!

Nàng cười lạnh trong lòng, gương mặt vẫn giữ vẻ bỡn cợt bất cần, chậm rãi trượt từ eo hắn xuống đùi, rồi lại ngồi trở về vị trí cũ. Động tác chậm rãi và kéo dài, giữa không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, là sự tra tấn tàn nhẫn nhất đối với Bùi Quyết.

"Phùng Vận…" Quả nhiên, hắn không gọi "Yêu Yêu" nữa, khóe mắt đỏ rực như sắp rỉ máu. "Đứng dậy."

Phùng Vận có chút muốn bật cười.

Sức lực của Bùi đại tướng quân, chẳng lẽ nàng có thể cản nổi sao?

Chỉ cần hắn muốn, có thể hất nàng xuống bất cứ lúc nào, nhưng hắn lại không làm vậy.

"Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, Bùi lang à." Phùng Vận cúi đầu, vòng tay qua cổ hắn, gương mặt nhỏ nhắn chậm rãi lướt qua da hắn, giống như một con tiểu hồ ly đang nhẹ nhàng ngửi lấy món mỹ vị sắp vào miệng.

Thao Dang

Trước mắt nàng, xương cốt rắn rỏi, cường tráng như núi, nàng như thể bị mê hoặc, nhưng lại không vội xuống tay, chỉ chậm rãi cảm nhận dư vị của mỹ thực, ánh mắt đầy quyến rũ và mê hoặc.

Bùi Quyết quả nhiên không chịu nổi, mồ hôi lấm tấm trên trán, hai tay siết c.h.ặ.t eo nàng, ánh mắt nóng bỏng vô cùng.

"Đừng ép ta!"

"Là tướng quân đang ép ta…"

Phùng Vận như phát hiện ra bảo vật, nhìn gương mặt ngày càng méo mó của Bùi Quyết, lắng nghe hơi thở gấp gáp của hắn, từ từ tra tấn hắn, như thể mở ra một cách hành hạ mới.

"Ta một lòng một dạ vì tướng quân lo liệu, nghĩ cho tướng quân, vậy mà tướng quân chẳng quan tâm, vừa đến đã trách mắng ta…"

Nàng nói với vẻ ấm ức, đến mức chính mình suýt chút nữa cũng tin.

Bùi Quyết hơi ngả người ra sau, không biết trong lòng đang giằng xé và do dự thế nào, đôi tay siết lấy eo nàng lại có chút run rẩy.

"Nàng đứng dậy… rồi chúng ta nói chuyện."

"Vậy tướng quân có còn muốn trị tội ta nữa không?" Phùng Vận cúi xuống nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của hắn, mái tóc đen dài rũ xuống, lướt nhẹ qua gương mặt hắn, giọng nói mềm mại, mang theo chút ấm ức.

Nàng trời sinh đã có vẻ yêu kiều, khiến Bùi Quyết chật vật đến mức thở cũng loạn cả lên.

Loading...