Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-01-31 15:26:36
Lượt xem: 60

“Tiểu linh miêu dã tính chưa mất, cẩn thận một chút, đừng để bị thương.”

Phùng Vận trong mắt thoáng run, một lúc lâu không nói gì.

Chưa từng có ai nghi ngờ Ngao Tử không phải là mèo hoang, dù trong điền trang này vẫn có người thường xuyên thấy nó, cũng chỉ cho rằng nó có chút kỳ lạ mà thôi. Ấy thế mà Bùi Quyết, người chỉ mới gặp nó đôi lần, lại chắc chắn như vậy...

Chả trách Ngao Tử sợ hắn, luôn né tránh hắn.

Bùi Quyết không nói thêm gì nữa, sắc mặt không đổi, mở cửa bước ra ngoài.

Nhìn thoáng qua dưới hiên, không thấy hai chuỗi chuông gió đâu.

Chỉ có Ngao Thất đứng đó, mặt mày u ám bất định, đôi mắt đỏ ngầu.

Bùi Quyết thoáng khựng bước, gọi y: “Lại đây.”

Ngao Thất từ khi cữu cữu bước vào trong đã luôn canh giữ bên ngoài.

Thao Dang

Trong phòng động tĩnh không nhỏ, luồng khí quái dị ấy sôi trào như sắp xuyên qua cửa sổ mà bùng ra ngoài, len lỏi vào tai y, khiến tim gan muốn vỡ vụn. Y nhịn mãi mới đè xuống được xúc động muốn xông vào trong...

Nghe Bùi Quyết gọi, Ngao Thất bước tới.

Vừa nhìn liền thấy trên yết hầu của cữu cữu có vết hằn đỏ, chăm chú nhìn kỹ hơn, dường như còn có dấu răng.

Đầu y cúi thấp xuống, tay siết c.h.ặ.t lại.

“Cữu cữu...” Giọng y mang theo chút run rẩy, “Ta có chuyện muốn nói với người...”

“Hai ngày tới sẽ khai chiến, có gì chờ sau trận nói.”

Bùi Quyết lạnh lùng ngắt lời y, ánh nhìn rơi xuống đỉnh đầu y vô cùng lạnh lẽo, như hai luồng kiếm quang rét buốt, ép đến mức khiến Ngao Thất mồ hôi túa đầy lưng, tâm tư bồn chồn bất an.

Y đã chuẩn bị tinh thần để bị quở trách.

Nhưng đợi một lúc, lại chỉ nghe giọng điệu vô cảm của cữu cữu:

“Nhìn c.h.ặ.t lấy Vệ Tranh.”

Ngao Thất cúi đầu, đáp nhẹ một tiếng, không dám ngước mắt.

Bùi Quyết trầm mặc trong giây lát, rồi nói: “Qua năm là mười bảy rồi, phải biết suy nghĩ nhiều hơn.”

Ngao Thất gật đầu, cổ như dán sát một luồng khí lạnh, có lẽ vì lương tâm chột dạ mà y cứ cảm thấy lời của cữu cữu có ẩn ý gì đó, trong lòng nghèn nghẹn khó chịu. Nhưng Bùi Quyết chỉ nói chuyện của Vệ Tranh, dặn y bảo vệ Trường Môn trang, rồi dứt khoát rời đi.

Ngao Thất nhìn theo bóng dáng hắn, chỉ mong mình mau trưởng thành.

---

Phùng Vận nằm sấp trên giường, mệt mỏi hồi lâu mới dần lấy lại hơi thở đều đặn.

Bùi Quyết đã đi rồi, người nàng đổ đầy mồ hôi, dấp dính khó chịu. Nàng gọi một tiếng Tiểu Mãn chuẩn bị nước, liền thấy cơn mệt nhọc trào lên.

Mỗi lần tên khốn kia đến, nàng đều đổ mồ hôi nhiều hơn bình thường.

Tiểu Mãn vui vẻ mang nước đi chuẩn bị, Đại Mãn bước vào, bưng y phục thay đổi cho nàng, đầu cúi thật thấp, dường như không dám nhìn khuôn mặt ửng hồng của Phùng Vận.

Phùng Vận ngồi trên giường, nửa khép hờ mắt nhìn nàng ta.

Đại Mãn chỉ lớn hơn Tiểu Mãn hai tuổi, nhưng dáng vóc đầy đặn hơn nhiều. Nếu Tiểu Mãn vẫn còn nét trong sáng của một thiếu nữ thanh tú, thì Đại Mãn đã có phong thái quyến rũ của một nữ lang trưởng thành. Gương mặt nàng ta có vài nét tương đồng với nàng, khiến Phùng Vận im lặng một hồi lâu.

Bất chợt, nàng hỏi: “Ngươi đều nghe thấy rồi?”

Hai nha hoàn đều đứng ngoài phòng khi nãy.

Đại Mãn dĩ nhiên là nghe thấy.

Người mà nàng ta vẫn xem là một đại tướng quân lạnh lùng lãnh đạm, không bao giờ để lộ cảm xúc, thế nhưng trước mặt Thập Nhị nương lại hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Tiếng thở dốc nặng nề và vội vã kia suýt nữa khiến tim nàng ta ngừng đập, nàng ta phải cố bấu c.h.ặ.t lấy khăn mới giữ được bình tĩnh. Dù như vậy, sau lưng vẫn túa đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn sang Tiểu Mãn, mặt nàng ấy cũng đã đỏ bừng.

Đại Mãn cúi đầu, trông như không dám hồi tưởng lại, mang theo chút ngượng ngùng, khẽ “ừ” một tiếng.

“Nô tỳ lo lắng cho nữ lang.”

Phùng Vận hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-117.html.]

"Lo lắng điều gì?"

Đại Mãn khẽ nâng đuôi mắt:

"Sợ chọc giận tướng quân."

"Ừm."

Phùng Vận nửa tựa vào tháp, tóc mai ướt đẫm, áo mỏng không chỉnh tề, trên trán và cổ phủ kín mồ hôi mịn, cả người toát ra vẻ mềm yếu vô lực, hệt như vừa được lang quân thương yêu tận tình. Nhìn thấy cảnh này, Đại Mãn đỏ bừng cả mặt, tim đập loạn nhịp.

Vậy mà nàng lại thản nhiên hỏi:

"Đợi khi chiến sự kết thúc, nếu có cơ hội đưa ngươi trở về Nam Tề, ngươi có nguyện ý hồi hương không?"

Đại Mãn lo lắng nhìn Phùng Vận.

"Có phải nô tỳ đã làm sai điều gì?"

Phùng Vận lắc đầu:

"Ngươi và Tiểu Mãn theo ta, bị chia cắt khỏi gia đình. Ta từng nghĩ nếu tướng quân muốn giữ các ngươi lại, cũng là một chuyện tốt. Nhưng bây giờ..."

Nàng liếc nhìn Đại Mãn.

"Nam nhân này ta đã chạm vào rồi, các ngươi đừng mơ tưởng nữa."

Đại Mãn sững người.

Lúc mới vào doanh trại địch, Phùng Vận không hề nói vậy.

Thậm chí nàng từng có ý định để Đại Mãn hầu hạ Bùi Quyết.

Chỉ một lần ân ái mà đã thay đổi suy nghĩ ư?

Đại Mãn hiểu ra lời cảnh cáo của Phùng Vận, lập tức cúi đầu:

"Nô tỳ không dám."

Phùng Vận khẽ ừ một tiếng:

"Ngươi dung mạo không tệ, dáng dấp cũng đẹp, nam nhân thế nào cũng xứng đôi. Về hay không về Nam Tề, tùy các ngươi quyết định. Nếu muốn ở lại, ta sẽ chọn cho ngươi và Tiểu Mãn một mối nhân duyên tốt, không để các ngươi chịu thiệt."

Trong lòng Đại Mãn trào dâng vị đắng chát.

Giấc mộng như hoa trong gương, trăng dưới nước bỗng chốc tan thành mây khói.

Người nam nhân cao lớn, hiên ngang ấy... nàng ta không bao giờ có được.

"Nô tỳ tạ ơn nữ lang. Nhưng phụ thân nô tỳ từng căn dặn, hai tỷ muội nô tỳ phải một lòng hầu hạ nữ lang, cả đời do nữ lang sai bảo. Con đường trở về nhà, khi ấy đã đoạn tuyệt rồi."

Phùng Vận hờ hững liếc nàng ta một cái, thản nhiên đưa tay ra, để mặc Đại Mãn dìu vào tịnh phòng, không nói thêm lời nào.

---

Đêm ở thôn Hoa Khê tối đen như mực.

Một nhóm người len lỏi qua những cánh đồng hoang, bước chân cực nhanh nhưng không phát ra tiếng động lớn.

Trên con đường đất quanh Trường Môn trang, cỏ dại đều được dọn sạch, gần như không có chỗ nào để ẩn nấp. Cách điền trang hơn trăm bước, bên bờ suối, Vệ Tranh dừng lại.

Y giơ tay lên, tất cả tùy tùng lập tức cúi thấp người theo, lặng lẽ quan sát Trường Môn trang qua bờ ruộng cao.

Trong bóng tối phủ trùm, Trường Môn trang yên ắng lạ thường.

Một thị vệ thấp giọng hỏi:

"Tướng quân, làm thế nào đây? Ngài ra lệnh đi."

Vệ Tranh quan sát hồi lâu, sắc mặt không chút cảm xúc, sau đó khẽ lắc đầu:

"Có mai phục. Chúng ta còn chưa đến gần điền trang, bọn chúng đã phát hiện rồi."

Một thị vệ khác nói:

"Ban ngày thuộc hạ đã dò xét qua, Bùi Quyết để lại hơn hai mươi tinh binh, e rằng đều được chọn ra từ cận vệ doanh của hắn, không dễ đối phó."

Hai mắt Vệ Tranh rực lên vẻ độc ác, hàm răng nghiến c.h.ặ.t phát ra tiếng ken két.

Loading...