Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-01-31 15:26:39
Lượt xem: 57

"Tiểu nữ chỉ là đoán bừa, hoàn toàn không biết chuyện của thiên gia, nếu có nói sai, mong Vệ tướng quân đừng để bụng..."

Vệ Tranh khẽ nhíu mày, chăm chú quan sát nàng.

Một nữ lang có dung mạo xuất chúng, trước mặt nam nhân tự nhiên có lợi thế trời sinh trong việc chiếm được lòng tin. Nhìn lại Phùng Vận, y đã không còn chút địch ý nào, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều.

"Nàng không nói sai gì cả." Vệ Tranh cũng sảng khoái thừa nhận, chắp tay hướng về phía Phùng Vận, "Là ta hiểu lầm nàng, suýt chút nữa gây thành sai lầm lớn."

Phùng Vận khẽ mỉm cười: "Vậy Vệ tướng quân có thể trả lời câu hỏi khi nãy của ta chăng?"

Vệ Tranh hơi sững người: "Phùng nương tử muốn biết điều gì?"

Phùng Vận chậm rãi nói: "Vì sao Vệ tướng quân lại căm hận ta đến thế, vừa đặt chân đến An Độ đã muốn dồn ta vào chỗ chết?"

Vệ Tranh: …

Y không trả lời được.

Thao Dang

Bởi người thực sự căm hận Phùng Vận không phải y, mà là Thái hậu.

Hơn nữa, suy cho cùng cũng chỉ là ghen tức vì một nam nhân khác mà thôi.

Nghĩ đến đây, y chợt nhận ra, bản thân và Phùng Vận cũng có điểm giống nhau: đều bị người khác âm thầm ra tay hãm hại…

Nhưng Vệ Tranh không dám nói ra điều này.

Y chỉ đáp: "Vệ mỗ đến An Độ, chỉ là tuân lệnh hành sự, giữa ta và Phùng nương tử không có tư thù."

Câu trả lời này chẳng có gì bất ngờ.

Phùng Vận thuận theo dòng mà buông lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.

"Vậy thì tốt."

Rồi nàng lại nói tiếp: "Nếu vậy, sao Vệ tướng quân không đến hàn xá uống chén trà, ta và tướng quân có thể bàn bạc kỹ hơn, xem tướng quân nên giải cục diện này như thế nào?"

Vệ Tranh vô cùng kinh ngạc: "Phùng nương tử có cách giúp Vệ mỗ sao?"

Phùng Vận cụp mắt xuống, bộ dạng dịu dàng yếu đuối, nhìn kỹ dường như còn có chút thẹn thùng.

"Tiểu nữ có thể có cách gì chứ? Chỉ là đại tướng quân nhà ta có dặn lại, rằng ngài ấy sẽ cố gắng hết sức bảo toàn cho Vệ tướng quân..."

Vệ Tranh lập tức căng người: "Đại tướng quân?"

Phùng Vận khẽ gật đầu: "Hôm nay Đại tướng quân đến thôn Hoa Khê, chính là vì chuyện của Vệ tướng quân. Ngài ấy nói Vệ tướng quân là bậc tài năng hiếm có, nếu chỉ vì một chút lỗi riêng tư mà bị trị tội thì thật đáng tiếc..."

Vệ Tranh trợn mắt: "Đại tướng quân thực sự nói vậy?"

Phùng Vận cười nhạt: "Ta lừa tướng quân làm gì chứ? Ta cũng chẳng được lợi lộc gì, đâu cần phải nói dối chuyện này..."

Một cỗ nhiệt khí dâng lên từ lưng hắn.

Không biết vì sao, Vệ Tranh lại cảm thấy một chút lâng lâng.

Đó là Bùi đại tướng quân đấy!

Triều đình trên dưới đều nói Vệ Tranh y chỉ dựa vào khuôn mặt mà được Thái hậu sủng ái, nhất là đám người của Phương Phúc Tài, lão cẩu đó lúc nào cũng cười nhạo y sau lưng...

Thế nhưng, Bùi đại tướng quân lại cho rằng y là bậc trụ cột của triều đình.

Phùng Vận nhìn sắc mặt hắn, khẽ thở dài.

"Nhưng chuyện lần này, thực sự đã làm rối ren không ít, Đại tướng quân cũng không tiện ra mặt, chỉ có thể nhờ ta chuyển lời cho Vệ tướng quân..."

Nói đến đây, Vệ Tranh còn gì để chối từ?

Y chắp tay, cúi đầu thật sâu về phía Giới Khâu sơn, thành tâm cảm tạ đại tướng quân, rồi mới theo Phùng Vận đến Trường Môn trang.

Khi Vệ Tranh được mời vào Tây đường, Phùng Vận lại gọi Lạc Nguyệt đến hầu hạ hắn, hai người trò chuyện hồi lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-119.html.]

Lúc bước vào, sắc mặt Vệ Tranh vẫn còn âm u, đầy uất khí…

Nhưng lúc rời khỏi điền trang, trên mặt y đã thoáng thêm một tia vui vẻ.

Rõ ràng, lời của Phùng Vận khiến y rất hài lòng.

Ngao Thất đã theo dõi Phùng Vận suốt nửa đêm, mãi đến khi Vệ Tranh rời đi, hắn mới tiến lên hỏi: “Chuyện đã giải quyết xong rồi?”

Phùng Vận ngáp một cái, có chút buồn ngủ.

Nghe Ngao Thất hỏi, nàng mới quay đầu lại, mỉm cười nhìn hắn.

“Chẳng phải Ngao thị vệ đã thấy hết rồi sao? Ta và Vệ tướng quân đã hóa giải hiềm khích rồi.”

Ngao Thất hỏi: “Nữ lang đã nói gì với hắn?”

Phùng Vận nghĩ một chút, rồi thành thật đáp:

“Ta chỉ nói rằng, Đại tướng quân sẽ giúp y xin tha trước mặt Thái hậu, để y yên tâm quay về Trung Kinh, không cần lo lắng đến tính mạng. Còn về những lời đồn đãi, ta cũng có cách giải quyết…”

Ngao Thất thoáng kinh ngạc.

“Đại tướng quân sao lại chịu vì tên họ Vệ kia mà xin tha? Còn những lời đồn ở quận An Độ, e rằng đã sớm truyền đến Trung Kinh, nữ lang định giải quyết thế nào?”

Phùng Vận nói: “Đại tướng quân có cầu xin hay không, họ Vệ làm sao biết được? Còn chuyện giải quyết ra sao… đó chính là kế sách ta bày cho Vệ tướng quân.”

Ngao Thất nghe mà mơ hồ, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nhưng Phùng Vận đã quá mệt mỏi, lại ngáp thêm một cái, khóe mắt ngấn nước.

“Trời không còn sớm, ta buồn ngủ rồi. Ngao thị vệ cũng mau về nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai hãy nói.”

Đi được hai bước, nàng như nhớ ra gì đó, quay đầu lại, khẽ phúc thân với Ngao Thất.

“Đêm nay may nhờ có Ngao thị vệ bảo vệ, nếu không, ta cũng không dám lớn gan như vậy, nửa đêm chạy đi chặn đường Vệ Tranh.”

Ngao Thất há miệng, vốn định nói vài câu quan tâm, nhưng lời đến môi lại biến thành:

“Tướng quân đã dặn dò, đây là bổn phận của thuộc hạ, không cần đa tạ.”

Phùng Vận khẽ cười, quay người rời đi.

Mãi đến khi bóng nàng khuất hẳn, Ngao Thất mới bừng tỉnh, hận không thể đ.ấ.m cho mình một quyền vì cái miệng vụng về này.

---

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Vệ Tranh đã sai người gửi thư về Trung Kinh.

Trong thư lần này không chỉ có những lời giãi bày nỗi oan khuất, thể hiện lòng trung thành, mà còn kèm theo một chiếc túi thơm, kể lại rành rọt chuyện Phương Phúc Tài cố ý hãm hại y, thậm chí còn lớn tiếng tố cáo lão công công đó.

Sứ giả phi ngựa rời đi từ ngoài điền trang Trường Môn.

Một canh giờ sau, khi Phùng Vận thức dậy, nàng đã nhận được tin tức từ Khải Bính đang vui vẻ hớn hở.

“Nữ lang đúng là liệu sự như thần.”

71- Thu phục lòng người.

Phùng Vận ngáp dài, trông như chưa tỉnh ngủ hẳn.

“Lần này Thái hậu lại phải đau đầu rồi.”

Phương Phúc Tài phụ trách công việc ở quận An Độ, nhưng làm chẳng ra sao.

Lâm Nga chết, thế nhưng Phùng Vận lại bình yên vô sự. Lý Tang Nhược vốn đã không vừa ý với Phương công công, còn bị đánh hai mươi trượng, hiện tại vẫn đang phải dưỡng thương. Giờ lại thêm đơn tố cáo của Vệ Tranh, không biết Lý Tang Nhược sẽ tin ai đây.

Phùng Vận nói: “Nói đi cũng phải cảm tạ Lâm Nga và Viện Kiều.”

Chiếc túi thơm kia chính là thứ Viện Kiều mang theo vào trà quán gần cổng thành hôm nàng ta chết. Phùng Vận đoán rằng, đó là tín vật mà Phương Phúc Tài để lại cho Lâm Nga. Viện Kiều cũng biết chuyện này, nên mới dám cả gan cầm nó đi tìm người…

Loading...