Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:23:22
Lượt xem: 121

Phùng Vận nhìn ánh lửa bập bùng chiếu sáng doanh trại, suy nghĩ một lát rồi gọi A Lâu:

“Đi đến trước đại trướng trung quân hỏi thử, vì sao tỳ nữ Đại Mãn mà Đại tướng quân ban cho ta vẫn chưa trở về?”

A Lâu cúi người đáp:

“Tuân lệnh.”

Hắn nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của Phùng Vận, chẳng bao lâu lại bị Ngao Thất kéo trở về.

“Đại tướng quân có lệnh!”

Ngao Thất thả A Lâu xuống, mặt lạnh lùng, chắp tay hướng Phùng Vận nói:

“Thái thú quận An Độ hiến mỹ nữ, thành tâm thành ý, cần phải tận dụng triệt để. Ngoài Phùng thị A Vận có công tìm lương, được miễn lao dịch, những cơ thiếp khác đều đưa vào doanh trại, ban thưởng cho tướng sĩ, để an ủi lòng quân.”

Dứt lời, hắn liếc nhìn Tiểu Mãn và Lâm Nga, đầu khẽ gật:

“Đưa đi hết.”

Một nhóm binh sĩ khí thế hung hăng tiến lại, người cầm đao, kẻ mang xiềng xích. Không chỉ Tiểu Mãn và Lâm Nga, mà cả những cơ thiếp khác trong doanh trại cũng không ai thoát.

Gần như ngay lập tức, tiếng khóc thét vang dội khắp trại.

Tiểu Mãn hoảng sợ đến trắng bệch cả mặt, trong khi bị hai binh sĩ kéo đi thì hét toáng lên. Lâm Nga lại càng thảm hơn, ngồi bệt xuống đất, không ngừng run rẩy…

“Thập Nhị nương, cứu nô tỳ…”

“Nữ lang cứu mạng!”

Tiếng khóc bi thương xen lẫn tuyệt vọng, trong thời loạn thế này, mạng của nữ tù chẳng đáng giá hơn gia súc.

Phùng Vận nhẹ nhàng vuốt lông con Ngao Tử, giữ nó không quậy phá, đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mặt. Nàng lặng lẽ dõi theo những cơ thiếp bị binh lính kéo ra, lôi đi, kéo đi, nghe tiếng họ kêu gào, cầu xin. Cuối cùng, nàng mới lên tiếng sau một hồi trầm ngâm:

“Ngao thị vệ, đưa ta đi gặp Đại tướng quân.”

Giọng nàng nhẹ nhàng, dường như không chút sợ hãi.

Ngao Thất khẽ cười khinh thường, hừ một tiếng:

“Nữ lang tốt nhất đừng nên đi. Đại tướng quân đã tha mạng cho ngươi, ngươi nên mừng thầm. Nếu còn mặt dày xin xỏ cho kẻ khác, chính là không biết điều…”

Xung quanh đầy rẫy tiếng khóc thảm thiết, Ngao Thất có chút không kiên nhẫn, nhưng vì từng nhận đồ của Phùng Vận nên ngại từ chối. Hơn nữa, nữ lang xinh đẹp này khiến hắn không nỡ để nàng gặp chuyện chẳng lành.

“Dù ngươi có đi, Đại tướng quân cũng không gặp. Hãy dẹp ý nghĩ đó đi.”

“Hắn sẽ gặp.” Phùng Vận bình thản, không biểu lộ cảm xúc:

Thao Dang

“Đại tướng quân đang chờ ta đến cầu xin hắn.”

---

Lá cờ mang chữ "Bùi" bay phần phật trong gió đêm.

Trong đại trướng trung quân, Bùi Quyết mặc giáp nhẹ, tay cầm kiếm Bích Ung, chuẩn bị rời doanh.

Diệp thị vệ xông vào bẩm báo:

“Bẩm Đại tướng quân, Phùng Vận cầu kiến.”

Bùi Quyết khựng lại, không nói gì. Diệp thị vệ nghĩ tướng quân sẽ nổi giận, liền vội vàng cúi người tạ tội. Không ngờ, Bùi Quyết tháo mũ giáp đặt lên bàn, ra hiệu bằng một động tác tay, rồi ngồi xuống.

Diệp thị vệ sững sờ, sau đó mới phản ứng:

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-12.html.]

Đại doanh núi Giới Khâu mờ mịt sương phủ, đêm tối xung quanh xám xịt, chỉ có ánh sáng trong đại trướng trung quân là rực rỡ nhất.

Phùng Vận bước vào đại trướng, đoạn đường không dài nhưng nàng như dùng hết sức lực toàn thân để đi qua. Đời trước, nàng cũng từng bước vào đại trướng của Bùi Quyết như thế, khi ấy, tim nàng còn đập mạnh hơn bây giờ, nỗi sợ hãi cũng nhiều hơn hiện tại…

“Phùng gia nữ, tham kiến Đại tướng quân.”

Phớt lờ ánh mắt lạnh lùng quét qua, Phùng Vận khẽ cúi đầu hành lễ.

Không có tiếng đáp lại.

Bùi Quyết vẫn trầm mặc như thường, đôi mắt lạnh như băng đủ để g.i.ế.t người.

Phùng Vận chủ động nói rõ ý định:

“Đại tướng quân, ta đến đón tỳ nữ Đại Mãn. Nàng đến trung quân trướng đưa canh gà, nhưng vẫn chưa trở về. Đây là người mà Đại tướng quân đã ban cho ta, ngài nói một là một, không lẽ nuốt lời sao?”

Nàng cúi đầu.

Bùi Quyết chỉ nhìn thấy một đoạn cổ ngọc trắng như tuyết.

“Lại đây.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, lạnh lùng hơn trước, cứng rắn hơn.

Phùng Vận theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt giao nhau giữa không trung. Cổ họng nàng nghẹn lại, chỉ cảm thấy khát khô, rồi vội vàng cúi xuống, giả vờ như sợ hãi, nhẹ nhàng cúi mình hành lễ.

“Xin tướng quân rộng lượng tha thứ. Chắc hẳn nha hoàn của ta không hiểu chuyện, đã mạo phạm đến tướng quân…”

Bùi Quyết hừ một tiếng, như có như không, cũng tựa như không nghe những lời trước đó.

Không khí trong doanh trướng trở nên tĩnh lặng, áp lực đến nghẹt thở. Trong sự chờ đợi căng thẳng ấy, Bùi Quyết chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến về phía nàng.

Tiếng áo giáp ma sát nhẹ vang lên rõ ràng trong doanh trướng rộng lớn, tựa như nhịp đếm gõ thẳng vào tim Phùng Vận. Nàng dõi theo từng bước chân của hắn, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực...

Bùi Quyết cao lớn, ánh mắt nhìn xuống nàng từ trên cao, mang theo sự áp đảo tự nhiên. Phùng Vận năm mười bảy tuổi không hề thấp, nhưng đứng cạnh hắn, nàng chỉ cao tới vai. Sự chênh lệch về vóc dáng ấy khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, bất giác lùi lại hai bước…

Bùi Quyết dừng lại, hỏi nàng: “Ngươi nghĩ bản tướng là người thế nào?”

Ánh mắt ấy lạnh buốt, sâu tựa đầm đen.

Phùng Vận cân nhắc, rồi đáp: “Ta nghĩ tướng quân là một đại anh hùng. Là loại người không bao giờ ức h.i.ế.p kẻ yếu, người vô tội, nữ tử và trẻ con… Một đại anh hùng cái thế!”

Bùi Quyết: “…”

Kẻ mà trong mắt người dân Ngũ Trấn Giang Hoài là Diêm La g.i.ế.t người không chớp mắt, vậy mà qua lời nàng, lại biến thành một đại anh hùng cái thế. Có lẽ chính Bùi Quyết cũng không ngờ nàng có thể dối lòng như vậy, nhất thời chẳng biết nói gì.

Phùng Vận khẽ thở phào.

Bùi Quyết không phải kiểu người vòng vo khi g.i.ế.t người.

Hắn kiên nhẫn lắng nghe thế này, xem ra mạng nhỏ của nàng vẫn giữ được.

Huống hồ, câu nàng vừa nói cũng chỉ là nửa thật nửa giả.

Bùi Quyết quả thực mang tiếng xấu bên ngoài, kiếp trước từng bắt nạt nàng. Nhưng từ đầu, mối quan hệ giữa họ vốn không bình đẳng. Hắn chưa từng hứa hẹn điều gì, chỉ là không yêu nàng mà thôi. So với Tiêu Tam, hắn chẳng phải quân tử, nhưng hành xử cũng thẳng thắn. Ba năm bên nhau, hắn từng đối xử không tệ với nàng, mang đến không ít niềm vui. Xét ở một vài khía cạnh, hắn vẫn đáng để nàng khen ngợi.

Ít nhất bây giờ, Phùng Vận thấy không cần phải trở mặt với hắn.

“Nếu không vì kính trọng tướng quân, ta sao có thể tự tiến cử làm mưu sĩ? Biết rõ tướng quân ghét nữ nhân nước Tề, ta lại dâng nha hoàn yêu quý nhất của mình, chẳng phải vì tin tưởng nhân cách tướng quân hay sao? Một người quang minh lỗi lạc, đấng trượng phu thiết huyết, khinh thường hành vi tiểu nhân…”

Những lời nịnh nọt cứ thế tuôn ra, nghe như thật.

Ai bảo Bùi Quyết vốn hợp gu với kiểu này chứ? Núi sông dễ đổi, bản tính khó dời. Phùng Vận tin rằng Bùi Quyết vẫn là Bùi Quyết, đôi khi cũng chịu nghe vài câu tâng bốc…

Sắc mặt Bùi Quyết không đổi, ánh mắt nhìn nàng khó đoán được cảm xúc, nhưng dường như hắn đã hưởng thụ những lời ca tụng của nàng. Hắn xoay người, quay lại bàn ngồi xuống, liếc về chiếc bình sứ trắng chạm hoa sen.

“Uống đi.”

Loading...