Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-02-02 21:23:36
Lượt xem: 51

Lạc Nguyệt hơi đỏ mặt, cắn môi khẽ nói:

“Thiếp theo bên cạnh Vệ tướng quân khi còn là thân trong sạch, bằng không lúc ấy cũng chẳng thể theo nữ lang xuất giá. Thiếp chỉ là thấy nhiều, nghe nhiều, biết đôi chút kỹ xảo mà người khác không có thôi.”

Phùng Vận hỏi:

“Vậy ngươi có tự tin rằng bằng những bản lĩnh này, ngươi có thể chiếm được sự sủng ái duy nhất từ Vệ tướng quân không?”

Lạc Nguyệt sững người. Nàng ta không hiểu rõ Phùng Vận muốn nói gì.

Phùng Vận tiếp lời:

“E rằng không đến mấy ngày nữa, thánh chỉ triều đình sẽ đến thôn Hoa Khê. Ngươi và Thiệu Tuyết Thanh đều là những người mà Đại tướng quân ban cho Vệ Tranh, y nhất định sẽ đưa các ngươi đi cùng. Tới Trung Kinh, nơi đất khách quê người, ngươi không có ai để nương tựa…”

Nghe vậy, Lạc Nguyệt càng khóc lớn hơn, nức nở không ngừng. Hóa ra nữ lang là đang vì nàng ta mà suy tính, vì nàng ta mà lo lắng.

“Nữ lang yên tâm.” Lạc Nguyệt cắn răng nói: “Trừ khi Vệ Tranh không phải là nam nhân, nếu không thiếp tự có cách. Thiếp không chắc sẽ được độc sủng, nhưng để chiếm được sự yêu chiều của Vệ Tranh, thiếp rất tự tin.”

Đêm đó nàng ta có thể kéo Vệ Tranh từ bên Thiệu Tuyết Thanh ra, điều khác không dám nói, nhưng cái gan lớn đến mức coi trời bằng vung này thì chẳng ai bì được.

Phùng Vận dặn dò:

“Mấy ngày tới, nhân lúc Vệ tướng quân chưa rời đi, ngươi nên sang bên đó nhiều hơn, chăm sóc y. Đây là thời điểm y đang gặp khó khăn, đúng như người ta nói, hoạn nạn mới thấy chân tình. Lạc Cơ, ngươi nên hiểu lời ta.”

Lạc Nguyệt là người thông minh, hiểu ngay ý tứ của Phùng Vận.

“Đa tạ nữ lang thành toàn.”

Phùng Vận lại nói:

“Khi ngươi rời đi, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền riêng, coi như của hồi môn, và để Khải Bính chọn hai người hầu cận đưa đi cùng đến Trung Kinh, ít nhiều cũng có người giúp đỡ.”

Lạc Nguyệt cảm kích đến mức không biết nói gì hơn. Nàng ta vừa khóc vừa nắm lấy tay Phùng Vận, dập đầu cảm tạ không ngừng.

“Nếu nữ lang không chê, từ nay về sau Trường Môn trang chính là nhà mẹ đẻ của thiếp, nữ lang chính là muội muội ruột t.hịt của thiếp.”

Phùng Vận nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng, cười nói:

“Được, từ nay chúng ta là tỷ muội cùng khí liên chi. Nhưng có một điều...”

Nàng nhỏ giọng dặn dò:

“Tỷ cũng biết lòng người đầy ghen ghét, kẻ xấu không ít. Những lời chúng ta nói với nhau, hiểu riêng là được, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài, tránh rước lấy phiền phức không cần thiết, nhất là Trung Kinh phức tạp như rồng lẫn cá, tỷ nhất định phải cẩn thận.”

Lạc Nguyệt gật đầu, nghiêm túc cam kết:

“Muội cứ yên tâm. Tỷ là chỗ dựa của muội, tuyệt đối sẽ không hồ đồ nói bừa khiến muội khó xử.”

Phùng Vận càng cảm thấy Lạc Nguyệt là một nữ tử khéo léo tám phương, trí tuệ hơn người.

“Một lời đã định. Muội ở An Độ chờ tin tốt của tỷ, mong rằng tỷ được Vệ tướng quân yêu chiều, trở thành chính thê của y, đạt được điều mong muốn.”

Lạc Nguyệt bật cười qua nước mắt:

“Muội cứ yên tâm, tỷ nhất định sẽ khiến y không xuống nổi giường, chẳng còn sức lực mà tìm tiểu yêu tinh nào khác.”

Phùng Vận cười đến nheo cả mắt. Một nữ tử mạnh mẽ đến thế quả là hiếm thấy. Hai người lại trò chuyện thêm một hồi lâu, rồi Phùng Vận mới cho nàng ta lui xuống.

~~~~~~~~

Vệ Tranh: Đại tướng quân cứu mạng, có người muốn "bóp nắn" ta...

Ngao Thất: Ngươi chỉ là một phản diện, giãy giụa làm gì? Ngay cả Đại tướng quân cũng không tránh khỏi bị "bóp nắn" đâu. Hừ, có vài người còn muốn mà chẳng được kìa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-121.html.]

~~~~~~~~~

72- Phùng Vận thụ phong.

Ngày thứ ba, y như lời Phùng Vận dự đoán, người từ Trung Kinh đã tới.

Người tuyên chỉ là một tiểu hoạn quan xa lạ, khi đi qua đầu thôn Hoa Khê đã khiến không ít người hiếu kỳ nhìn theo.

Tiểu hoạn quan dẫn Vệ Tranh cùng một nhóm cấm quân rời đi, không nói rõ sẽ xử trí ra sao, chỉ bảo rằng về kinh sẽ tiếp tục bàn định.

Vệ Tranh đưa cả Triệu Tuyết Thanh và Lạc Nguyệt đi cùng.

Dù có người nói ra nói vào thì thiếp thất do Đại tướng quân ban thưởng cũng phải cắn răng mang theo bên mình.

Đặc biệt là Lạc Nguyệt, những ngày qua đã âm thầm mang đồ ăn thức uống đến cho Vệ Tranh, cùng y chịu khổ xuống ruộng, dắt y ra Hoa Khê bắt cá nghịch nước, kể cho hắn nghe những chuyện kỳ thú chưa từng biết, chơi những trò mà hắn thậm chí không dám tưởng tượng, ‘niềm vui hoang dã’ khiến khoảng thời gian khổ cực trồng trọt của y này bớt phần nặng nề.

Phùng Vận tự mình tiễn Triệu Tuyết Thanh và Lạc Nguyệt ra khỏi cửa.

Nhìn đoàn người dài ngoằn ngoèo như rồng uốn lượn dần dần khuất bóng ở thôn Hoa Khê, nàng mới thở phào một hơi thật dài.

Thao Dang

"Cuối cùng cũng đi rồi."

Khải Bính nói: "Ta vẫn không hiểu, nữ lang vì sao lại làm vậy?"

Phùng Vận hỏi: "Chỗ nào không hiểu?"

Khải Bính đáp: "Họ Vệ kia thủ đoạn tàn độc, g.i.ế.t đi chẳng phải tốt hơn sao?"

Phùng Vận khẽ cười: "Lúc đầu, ta cũng nghĩ như vậy."

Giết c.h.ế.t Vệ Tranh, thì sẽ không còn vị chủ nhân Đại Nội Địch Kỵ Ty độc ác tội ác chồng chất kia nữa.

Nhưng nghĩ kỹ lại, chưa bàn đến việc g.i.ế.t Vệ Tranh có gây phiền phức cho Bùi Quyết, khiến người khác lên án hay không, mà chỉ riêng về tương lai của y, thực chất, chính thân phận chủ nhân Đại Nội Địch Kỵ Ty đã tạo nên con người y, là thời thế tạo anh hùng.

"Nhưng không có Vệ Tranh, thì sẽ có Vương Tranh, Tạ Tranh, Lưu Tranh… Chưa biết chừng còn tàn nhẫn và vô sỉ hơn hắn."

Dù thế nào, vẫn sẽ có một kẻ thủ đoạn độc ác ngồi lên vị trí chủ nhân Đại Nội Địch Kỵ Ty, chẳng có gì thay đổi cả.

Nhưng Vệ Tranh này, sẽ không còn là Vệ Tranh trước đây nữa.

Mâu thuẫn giữa Vệ Tranh và Phương Phúc Tài sẽ càng gay gắt, cung đình lại thêm một màn đấu trí hiểm ác.

Lý Tang Nhược cũng sẽ bắt đầu nghi kỵ Vệ Tranh.

Còn Vệ Tranh…

Một khi y tin rằng, dưới sự xúi giục của Phương công công, Lý thái hậu từng có ý định g.i.ế.t mình, chỉ nhờ Đại tướng quân cầu tình mới bảo toàn được mạng sống, thì tâm tư y sẽ thay đổi.

Lòng người rất nhạy cảm, một khi đã gieo mầm nghi ngờ, thì sẽ không còn tín nhiệm hoàn toàn như trước nữa. Lý Tang Nhược đối với Vệ Tranh như thế, mà khi Vệ Tranh có Lạc Nguyệt rồi, thì càng như thế…

Không còn tin tưởng tuyệt đối, thì cũng sẽ không còn trung thành tuyệt đối.

Khải Bính thở dài: " Lý thái hậu có g.i.ế.t Vệ Tranh không?"

Phùng Vận nói: "Tất nhiên là không."

Tội lỗi của Vệ Tranh, xét cho cùng chỉ có một việc là đánh A Lâu, mà y đã dùng lao dịch để bù đắp.

Chuyện ngủ bừa bãi với cơ thiếp chỉ là vấn đề đạo đức cá nhân, ngay cả Đại tướng quân cũng không trách phạt, còn ban cho y hai cơ thiếp, thì đâu tính là tội.

Còn về việc truyền bá lời đồn về Thái hậu…

Đừng nói là không có chứng cứ, mà cho dù có thì đã sao?

Trừ khi, chính Thái hậu thừa nhận những chuyện đó là thật.

Loading...