Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-02-02 21:23:40
Lượt xem: 52
“Nữ lang…”
Phùng Vận hơi ngạc nhiên:
“Các ngươi đã đi đâu?”
Cát Quảng ngẩng đầu lên, đáp:
“Chúng ta…”
Hắn nói được một nửa thì ngập ngừng, liếc nhìn về phía sau lưng:
“Chúng ta gặp chút rắc rối, may được Nhậm tiên sinh cứu thoát.”
“Nhậm tiên sinh?” Phùng Vận nhướng mày.
“Nhậm tiên sinh là chủ quán trà ở quận An Độ …” Cát Nghĩa vội vàng tiếp lời.
Nhưng chưa kịp nói thêm, bên ngoài đã vang lên tiếng vó ngựa.
Thông thường, người cưỡi ngựa đến đây chỉ có Bùi Quyết và những kẻ dưới trướng hắn, Phùng Vận thoáng giật mình quay đầu nhìn, không ngờ người tới lại là một nam tử đội nón lá, ăn vận như kiếm khách. Phần lớn khuôn mặt hắn bị che dưới lớp rèm lụa của nón, mơ hồ không thấy rõ...
73- Viễn hận miên miên.
Cát Nghĩa khẽ nói:
“Đó chính là Nhậm tiên sinh. Nữ lang, chúng ta không phản bội, cũng chưa nói gì cả. Là Nhậm tiên sinh tự đoán ra…”
Phùng Vận mỉm cười không nói, chỉ trao cho bọn họ ánh mắt trấn an.
Nàng đứng yên bất động, chờ người cưỡi ngựa đến gần.
Vài bộ khúc xông lên, vây quanh, cẩn trọng phòng bị.
Phùng Vận thì chỉ đang lục lại ký ức xưa cũ...
Người kiếm khách kia bật cười sang sảng, người chưa tới mà tiếng cười đã vang trước.
“Hai vị Cát huynh đệ, để ta phải đuổi theo các ngươi một phen.”
Giọng hắn nhẹ nhàng, quen thuộc, như thể bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Nói xong, hắn xoay người xuống ngựa, tiến đến trước mặt Phùng Vận, chắp tay thi lễ.
“Tại hạ Nhậm Nhữ Đức, ra mắt Trường Môn nữ lang.”
Lần đầu có người gọi nàng là “Trường Môn nữ lang,” Phùng Vận khẽ mỉm cười đáp lễ.
“Không biết Nhậm tiên sinh có điều chi chỉ giáo?” Phùng Vận xác nhận trong đời này, đến giờ phút này, nàng chưa từng gặp người này, lời lẽ liền cẩn trọng.
Nhậm Nhữ Đức lại cười, dáng vẻ thân thiện, dễ gần.
“Không giấu nữ lang, hôm nay tại hạ đến để tạ tội. Trước đây, tại hạ có chút hiểu lầm với gia nhân của nữ lang, đã mời bọn họ đến tệ xá làm khách một thời gian. Nay hiểu lầm đã được hóa giải, lập tức đưa họ trở về, mong nữ lang rộng lượng bỏ qua.”
Nhậm Nhữ Đức cúi người thi lễ sâu, nhìn qua thật lòng thật dạ.
Phùng Vận mím môi cười.
Hắn thẳng thừng chỉ ra thân phận của huynh đệ họ Cát, rõ ràng muốn cho nàng một bài học, nhưng lại không nói rõ ý định, khiến nàng khó mà đoán định được con người này. Nàng chỉ đáp:
“Lời Nhậm tiên sinh nói, tiểu nữ không hiểu.”
Nhậm Nhữ Đức vuốt râu cười: “Chuyện dài dòng, không biết có thể vào quý phủ xin một chén nước, rồi từ từ nói rõ được chăng?”
Phùng Vận liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Mãn: “Mời.”
Kiếp trước, nàng gặp Nhậm Nhữ Đức là ba năm sau.
Khi đó, Tiêu Trình đã xưng đế ở Nam Tề, còn Nhậm Nhữ Đức là mưu sĩ của y. Sau này, đương nhiên hắn cũng được phong tước, hưởng vinh hoa, rất được trọng dụng...
Buồn cười thay, chính Nhậm Nhữ Đức là người thay Tiêu Trình đến giảng hòa với nàng trong kiếp trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-123.html.]
Hắn có tài ăn nói, giảo hoạt khôn khéo. Vì thuyết phục nàng giúp Tiêu Trình giành lại An Độ quận, phản bội Bùi Quyết, hắn đã dày công toan tính. Cũng chính hắn cùng Tiêu Trình bày mưu An Độ chi biến, khiến Bùi Quyết thất bại, phải bỏ chạy về Bình Thành...
Đời này, hắn lại xuất hiện, mà còn sớm hơn ba năm.
Nếu không phải vì hắn, Phùng Vận cũng không biết hóa ra người này đã ẩn nhẫn ở An Độ quận lâu đến vậy, từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ bàng quan của mọi chuyện...
Lần này, nàng muốn xem thử, Nhậm Nhữ Đức sẽ lại định dỗ dành nàng thế nào.
Trước khi bước vào điền trang của Phùng Vận, Nhậm Nhữ Đức rất tự tin.
Ít nhất, khi nhìn tấm biển gỗ bách khắc hai chữ "Trường Môn", trong lòng hắn không có chút kính sợ nào. Nhưng chỉ sau chưa đầy một khắc ngồi trong chính sảnh, sự khinh thường của hắn liền thay đổi.
Hắn chưa từng nhìn thấy Phùng Thập Nhị nương ở cự ly gần, nhưng lại biết rất nhiều về nàng.
Trong ấn tượng của Nhậm Nhữ Đức, Phùng Thập Nhị nương là một nữ lang dung mạo xinh đẹp nhưng vô dụng, từ nhỏ ái mộ Kính Lăng vương, không được Phùng thị coi trọng. Có thể nàng có chút thông minh vặt, nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi sự thiển cận và ngu muội của một nữ lang lớn lên trong khuê phòng…
Ngoài khuôn mặt kia, hắn vốn chẳng để nàng vào mắt.
Nhưng lúc này, khi đã an tọa, nhìn quanh chính sảnh sạch sẽ tinh tươm, lại thấy trên bàn đặt hai cành thanh trà cắm trong bình sứ cổ cao cổ, hòa hợp đến lạ với nữ lang diễm lệ phong lưu trước mặt, hắn chợt cảm thấy, dùng chữ "nhã" để hình dung là chưa đủ.
Hương vị này, đẹp đến mức hắn lục tung trí nhớ cũng chẳng tìm được từ nào để diễn tả.
Hơn nữa…
Chưa rõ tính tình nữ lang này thế nào, nhưng tuyệt đối không phải kẻ bốc đồng.
Không dễ đối phó.
Nhậm Nhữ Đức cúi đầu, nhấp một ngụm trà.
Lần thứ ba rồi.
Phùng Vận mỉm cười: "Nhậm tiên sinh thích trà của tiểu nữ sao?"
Ánh mắt Nhậm Nhữ Đức khẽ sáng lên, có vẻ bất ngờ: "Là do nữ lang tự tay chế?"
Phùng Vận mỉm cười gật đầu.
Nhậm Nhữ Đức hỏi: "Trà này tên gì?"
Phùng Vận đáp: "Viễn hận miên miên."
Thao Dang
Nhậm Nhữ Đức hơi nhíu mày: "Thứ lỗi tại hạ nói thẳng, cái tên này nghe bi thương quá, có chút sầu muộn, dường như không hợp với tâm cảnh sáng tỏ của nữ lang…"
Phùng Vận khẽ cười: "Nhậm tiên sinh sao biết tâm cảnh ta sáng tỏ?"
Nhậm Nhữ Đức cười lớn: "Ở An Độ đã nghe danh thôn Hoa Khê có một nữ lý chính, từ xưa đến nay, nữ lang đảm nhiệm chức vị này chỉ e nữ lang là người đầu tiên. Chẳng lẽ không phải một điều đáng rạng rỡ?"
Hắn nghĩ rằng nói vậy, Phùng Vận ít nhiều cũng sẽ lộ ra vẻ vui thích.
Một nữ lang nhỏ bé, làm sao có thể giấu được vẻ đắc ý?
Muội muội nàng, Phùng Doanh, chính là ví dụ. Chỉ là được nâng kiệu nhỏ vào vương phủ của Kính Lăng vương, mà đã vui sướng đến mức như nắm cả thiên hạ trong tay…
Thế nhưng, Phùng Vận vẫn bất động.
Nàng chỉ mỉm cười, như một vị thiền sư nhập định, lặng lẽ nhìn hắn, vẻ mặt không rõ hàm ý, tùy hắn đoán.
Nhậm Nhữ Đức không muốn chơi trò đoán ý nữa.
Hắn chắp tay hướng về phía Phùng Vận: "Nhậm mỗ ở An Độ có mở một trà quán, ngay tại Minh Nguyệt hạng, Tây thành môn, tên là ‘Vũ Tiền’. Không biết nữ lang có từng đi qua?"
Phùng Vận khẽ cười nhìn hắn: "Thảo nào Nhậm tiên sinh lại để tâm đến chén trà thanh đạm này như vậy, thì ra là người mở trà quán. Vừa rồi lời của tiểu nữ, chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ rồi sao."
Nói rồi, nàng hơi nâng tay: "Nhậm tiên sinh, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Lời lẽ của Phùng Vận thong thả, lễ độ mà chu toàn, không để lộ chút sơ hở nào.
Một cơn hàn khí nhẹ lướt qua lòng Nhậm Nhữ Đức.
Nếu hôm nay người đến không phải hắn, chỉ e đã bị nữ lang này dùng đôi ba câu nói mà làm cho rối trí rồi.
Hắn lập tức nghĩ đến Kính Lăng vương.