Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-02-02 21:23:45
Lượt xem: 43
Sắt vốn đã quý, thời chiến triều đình lại quản lý vô cùng nghiêm ngặt. Ban đầu, Phùng Vận ngoài việc rèn nông cụ, còn muốn đặt làm thêm một số đao, thương, cung tên cho bộ khúc của Mai Lệnh, để tăng cường phòng vệ.
Giờ xem ra đều là vọng tưởng.
Phùng gia có nhiều ruộng đất, thiếu nông cụ tốt vẫn có thể dùng sức người để bù lại. Nhưng với nhiều nông hộ khác, họ thật sự chỉ có thể dùng đôi tay mà bòn mót từ đất đai.
Buổi chiều, Phùng Vận ra đồng một chuyến.
Thiếu nông cụ và giống lương thực là vấn đề khó khăn chung của hầu hết nông hộ trong thôn Hoa Khê. Nàng tận mắt thấy người ta dùng sức kéo cày gỗ, cả nhà cùng nhau gắng sức làm việc.
Thấy nàng xuất hiện, có người liền hỏi liệu có thể mượn bò cày hay cày sắt không…
Chức vị lý chính này quả thực không dễ làm.
Bùi Quyết đã đặt ra cho nàng một bài toán khó.
Phùng Vận vào nhà, lau mặt, rồi bảo Khải Bính dẫn người đi thông báo cho dân làng:
“Tập trung dưới gốc cây hoè lớn ngoài Trường Môn trang để nghị sự. Ngũ trưởng, thập trưởng, cần điểm danh.”
Dạo này A Lâu đang dưỡng thương trong phòng, Khải Bính liền bị coi như A Lâu mà sai bảo. Làm nhiều thành quen, hắn gọi thêm hai bộ khúc rồi rời đi.
Thôn Hoa Khê, đúng như tên gọi, có một con suối nhỏ chảy vòng quanh thôn, đổ ra Trường Hà. Trường Môn trang nằm độc chiếm một góc khúc quanh của con suối, bên ngoài là bãi đất bằng rộng rãi, ngay bên dưới là dòng suối trong veo. Đây là khu đất rộng nhất trong thôn, còn lại các hộ dân phần lớn sống quanh điền trang và suối, cảnh sắc thật đẹp.
Chưa đầy nửa khắc sau, dưới ba gốc cây hoè già ngoài sân, dân làng đã lục tục kéo đến.
Ngũ trưởng, thập trưởng là những người chạy nhanh nhất.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi làm lý chính, Phùng Vận triệu tập dân làng để nghị sự.
Dưới gốc cây hoè đã chuẩn bị sẵn mấy bao giống lương thực cùng một số nông cụ lẻ tẻ.
Thời buổi này, lương thực chính là thứ cứu mạng.
Nhà nào có lương thực đều giấu đi như báu vật, nay đặt thẳng ra mấy bao lớn như vậy, thật sự rất thu hút ánh nhìn.
Lũ trẻ con chạy quanh gốc hoè chơi đùa, người lớn thì lặng lẽ chờ đợi.
“Lý chính nương tử, đây là làm gì vậy?”
“Lương thực này có phải để chia cho chúng ta không?”
Phùng Vận lần lượt đáp: “Chờ đủ người rồi ta sẽ nói.”
Dù danh xưng “lý chính nương tử” nghe có phần kỳ lạ, nhưng ít nhất cũng là duy nhất. Cả hai nước Tấn, Tề, nào có nữ tử làm lý chính? Chỉ có nàng, Phùng Vận.
Người đã đông đủ, Khải Bính gõ mạnh một tiếng chiêng đồng.
“Yên lặng!”
Đám đông lập tức im lặng, chăm chú lắng nghe Lý chính nói chuyện.
Phùng Vận không phải kẻ ham quyền thế, nàng nói ít mà gọn gàng.
“Giống lương thực này không phải để ăn, mà để gieo trồng.”
“Nông cụ là tài sản chung, phân đều theo thập hộ. Nhà nào không có nông cụ, tìm ngũ trưởng ghi lại, ngũ trưởng báo lên thập trưởng, rồi luân phiên sử dụng, không để sót nhà nào.”
“Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí. Mua giống lương thực, thuê nông cụ, đều phải trả tiền.”
“Nếu chưa có tiền có thể ghi sổ, ghi nợ. Sau khi thu hoạch sẽ trả lại.”
“Nông cụ và giống lương thực không đủ, sau này sẽ tiếp tục mua thêm. Sau này tất cả các hộ trong thôn đều sẽ có nông cụ bằng sắt.”
“Người trong thôn Hoa Khê ngày càng đông, cần có quy tắc chung. Đợi ta soạn xong sẽ dán dưới ba gốc hoè, ai không biết chữ có thể tìm ngũ trưởng, thập trưởng giải thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-126.html.]
Trong đám đông bắt đầu có tiếng rì rầm bàn tán.
Ở Trường Môn trang có rất nhiều quy củ kỳ lạ, tất cả đều do Phùng Thập Nhị nương đặt ra.
Ban đầu, thôn dân nghe những điều ấy chỉ biết đem ra làm trò cười, nhưng về sau lại thấy ngưỡng mộ.
Trong thời buổi này, ngay cả gia nhân trong nhà nàng cũng được ăn ba bữa một ngày, thỉnh thoảng còn được nếm chút thịt. Có đãi ngộ như vậy thì việc giữ quy củ có làm sao đâu.
Huống hồ, Thập Nhị nương còn hứa sẽ đem về các nông cụ bằng sắt.
Nông cụ sắt tất nhiên tốt hơn nông cụ gỗ, bền hơn, tiết kiệm sức lực hơn. Có nông cụ sắt, đôi tay sẽ bớt chai sần, nứt nẻ. Ruộng đất cũng sẽ được cày sâu, gieo giống tỉ mỉ, sản lượng ngũ cốc tăng lên, và từ đó có thể no bụng…
Dưới gốc cây hoè già vang lên tiếng hò reo phấn khởi.
Nghe tin Thập Nhị nương cũng đặt quy củ cho họ, phần đông dân làng tỏ ra vui mừng.
Nhưng, nơi đông người thì khó tránh khỏi có kẻ ngang ngược.
“Dựa vào đâu mà phải giữ quy củ của ngươi?”
“Ruộng là của nhà chúng ta, ngươi nói như vậy chẳng phải biến cả làng thành tá điền của ngươi hay sao? Thế thì khác gì trước đây?”
Giọng nói ấy vừa vang lên đã lộ rõ là kẻ chẳng ra gì.
Phùng Vận quay đầu nhìn, thấy đó là một gương mặt lạ.
75- Bất ngờ không kịp trở tay.
Lý chính không phải là chức dễ làm, trong thôn khó tránh khỏi những chuyện vụn vặt như lông gà vỏ tỏi. Phùng Vận không tức giận, cũng chẳng bận tâm đến tiếng la hét của kẻ kia, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía đám Thập trưởng.
Một thập trưởng tên là Dương Đại Ngưu bước ra, chỉ thẳng vào kẻ vừa lên tiếng mà mắng:
“Trương Nhị Bính, đừng không biết tốt xấu! Đánh nhau đã làm đất hoang tàn, bốn thôn tám làng đều thiếu lương thực. Còn mấy cái nông cụ này, tất cả đều Lý chính nương tử đi mua từ huyện Thạch Quan. Nhà ngươi không muốn thuê thì đừng dùng, có ai ép ngươi đâu.”
Nghe thập trưởng nói, những người khác liền gật đầu tán thành.
“Làm gì có chuyện hưởng lợi mà không trả tiền?”
“Ruộng là của mình, nhưng lương thực không tự mọc ra từ đất được.”
Phùng Vận thấy đã có người đứng ra giải quyết thì không nói thêm, chỉ căn dặn vài câu rồi quay về nhà.
---
Chiều tối hôm đó, mười thập trưởng lần lượt đến trang trình bày.
Họ người thì không biết chữ, người thì biết vài chữ nhưng chẳng thể viết ra, chỉ có thể dùng miệng mà thuật lại.
May mắn thay, một thập chỉ gồm mười hộ gia đình, nên vẫn có thể ghi nhớ rõ ràng.
Phùng Vận bèn gọi Khải Bính tìm đại lang nhà hắn đến.
Thao Dang
Khải đại lang năm nay mười bốn tuổi, dáng người rắn rỏi, gương mặt tròn trịa, thông minh lanh lợi rất giống mẫu thân của hắn là Từ thị. Ở trong trang, hắn học hành giỏi nhất. Phùng Vận thấy chữ hắn viết ngay ngắn bèn nói:
“Từ giờ rảnh rỗi thì đi theo A Lâu ca luyện tập thêm. Học tốt rồi, sau này làm phó tổng quản ở trang.”
Nghe vậy, thiếu niên phấn khởi, hai má ửng đỏ, chữ viết càng thêm ngay ngắn.
Phùng Vận mỉm cười, chờ họ báo cáo xong liền hỏi Dương Đại Ngưu:
“Nhà họ Trương có bao nhiêu người? Quê quán ở đâu? Đăng ký hộ khẩu khi nào?”
Dương Đại Ngưu dáng vẻ thật thà, bị Lý chính nương tử hỏi thẳng thì tưởng rằng nàng ghi hận, định tính sổ sau mùa thu hoạch, liền đỏ bừng cả gương mặt, gãi đầu gãi tai đáp:
“Họ đến đã được hai, ba ngày. Một nhà đông người, huynh đệ cháu chắt có đến bảy tám người, toàn là trai tráng, còn có cả phụ mẫu lớn tuổi. Đây là lao động tốt của thôn ta. Nhưng đất chia cho họ ở khu gần núi, toàn là đất xấu, nhà họ không hài lòng. Hôm qua còn cãi nhau với nhà họ Tôn vì chuyện dựng hai gian nhà tranh…”