Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-02-02 21:23:47
Lượt xem: 50

Phùng Vận khẽ nhíu mày.

Một nhà bảy tám người trai tráng đều sống sót khỏe mạnh trong thời thế này, vốn dĩ đã là một kỳ tích, vậy mà còn dám ngang ngược ở thôn Hoa Khê. Chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy bộ khúc của Trường Môn, hay là xem thường cao thủ trong thị vệ doanh của Bùi Đại tướng quân?

"Nếu có gì bất thường, thúc cứ theo dõi c.h.ặ.t chẽ, có chuyện cứ đến báo."

Chính lệnh mà Hạ Khiết ban bố đối với đại đa số bách tính mà nói là điều tốt. Hễ ai sinh sống ở An Độ, đều có thể đăng ký hộ tịch, được phân ruộng, từ đó an cư lạc nghiệp.

Nhưng tất nhiên, khó tránh khỏi có kẻ muốn nhân cơ hội nước đục thả câu...

Không thể không phòng bị.

Dương Đại Ngưu liên tục dạ dạ, liếc mắt trao đổi với mấy vị thập trưởng bên cạnh, rồi thấp thỏm hỏi:

"Nữ lang, hôm nay người nói về nông cụ bằng sắt, thật sự có thể mua được sao?"

Phùng Vận suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

"Cứ đợi tin tốt của ta. Thôn Hoa Khê, sau này nhất định sẽ trở thành thôn đứng đầu quận An Độ."

Mấy vị thập trưởng hớn hở rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Phùng Vận dẫn người trở về phủ tướng quân.

Lần trước khi thu dọn phủ đệ, nàng đã gom tất cả sách vở của mình, cùng với sách do Phùng Kính Đình để lại và tư liệu về quận An Độ, đem đặt trong viện Trường Môn, đặc biệt dành riêng một gian phòng để chứa.

Thao Dang

Trong đó cũng bao gồm cả những cuốn sách cũ mà mẫu thân nàng, Lư Tam Nương, để lại khi còn ở Đài Thành.

Điều làm nên sự hiển hách thực sự của thế gia đại tộc, chính là "tri thức". Chính vì độc quyền về tri thức của tầng lớp thượng lưu, bọn họ mới có thể trở thành giai cấp thượng tầng. Lượng kiến thức này bao trùm vạn tượng, mà cuốn Nông Sự Yếu Thuật của Phùng Vận chỉ là một trong số đó mà thôi.

Phùng Vận sai Tiểu Mãn pha một ấm trà thanh, rồi ở trong thư phòng suốt nửa ngày. Trên tờ giấy trước mặt nàng chi chít những ký tự và ký hiệu mà Tiểu Mãn không hiểu nổi.

"Nữ lang, đây là gì vậy?"

"Hoàn Dư Quảng Ký."

"Ồ."

"Vậy còn cái này?"

Phùng Vận nhìn theo tay Tiểu Mãn chỉ, khóe mắt chợt cay cay.

"Nông Sự Yếu Thuật."

Những quyển sách đó là di vật của Lư Tam Nương.

Thay vì nói Phùng Vận hiểu biết nhiều, chẳng thà nói mẫu thân của nàng, Lư Tam Nương, chính là một thiên tài. Người đã không còn, nhưng lại để lại cho nàng vô số báu vật. Chỉ tiếc kiếp trước, nàng sa vào lưới tình nam nữ, tâm tư không đặt ở đây, không ghi nhớ lời mẫu thân dạy. Giờ phút này hồi tưởng lại...

Chỉ là, ký ức đã mơ hồ mất rồi.

Tiểu Mãn không nhận ra sắc mặt nữ lang có điều khác thường, vẫn cười hì hì:

"Nông Sự Yếu Thuật" là dạy người ta cách canh tác, vậy Hoàn Dư Quảng Ký là cái gì?"

Phùng Vận nhìn nàng một cái:

"Lần sau tiên sinh giảng bài, đừng có lười biếng, theo mọi người vào nghe đi, đừng làm kẻ mù chữ giữa ban ngày."

Nữ lang nói năng không khách khí lắm, nhưng Tiểu Mãn chẳng thấy bị sỉ nhục, trái lại còn rất vui vẻ. Đây là nữ lang xem nàng như người nhà mới dạy dỗ như thế.

Đối với những người bên ngoài, nữ lang thật khách khí.

Nhưng Tiểu Mãn lại chẳng mấy hứng thú với chuyện đọc sách, bĩu môi đầy bất mãn.

"Đọc sách là chuyện của bậc quý nhân. Phận nô tỳ như ta không thích nhận mặt chữ, cũng chẳng nhớ được. Ta chỉ muốn hầu hạ nữ lang thật tốt, ai thích mắt sáng thì cứ để họ sáng đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-127.html.]

Phùng Vận bật cười, không buồn tranh luận với nàng ta nữa, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ lên vị trí của một tòa ổ bảo trên bản đồ.

"Đã đến lúc đi bái phỏng trang chủ của tòa ổ bảo này rồi."

Từ cuốn Hoàn Dư Quảng Ký, Phùng Vận đã tra xét hết thảy thông tin về các ổ bảo quanh quận An Độ.

Trong đó có cả Đồ gia ổ bảo.

Trăm năm binh loạn, thiên hạ đại loạn, trật tự suy tàn, khắp nam bắc mọc lên vô số ổ bảo lớn nhỏ.

Có nơi do thế gia tông tộc gây dựng, có nơi do dân làng hợp sức kiến lập.

Ổ bảo nhỏ thì chỉ có vài chục hộ, lớn thì lên đến cả nghìn hộ, thậm chí vài nghìn hộ.

Bọn họ tụ tập lại, chung quy cũng chỉ vì muốn tự vệ, tránh khỏi tai ương chiến loạn.

Đời trước, Bùi Quyết từng áp dụng chế độ quân điền tại quận An Độ, mục đích là thay thế thế lực tông chủ giám hộ của các ổ bảo. Về sau, chế độ này được thi hành rộng khắp các quận huyện, bách tính có ruộng tư, khiến một bộ phận thế lực ổ bảo suy yếu.

Nhưng trong kiếp trước của nàng, dù là nam hay bắc, những thế lực địa phương tồn tại dưới hình thức ổ bảo vẫn luôn là mối họa ngầm và gánh nặng của triều đình.

Đồ gia ổ bảo mà Nhậm Nhữ Đức nhắc đến chính là ổ bảo lớn nhất vùng này, đã tồn tại qua mấy triều đại.

Khi quân Bắc Ung tràn sang, các ổ bảo lớn nhỏ đều chấp nhận quy phục tân triều.

Trang chủ ổ bảo Đồ gia cũng tự mình xin phong một chức tướng quân, xem như quy thuận Tấn quốc. Bọn họ chẳng hề quan tâm ai làm hoàng đế, chỉ cần không xâm phạm lợi ích của họ, thì họ vẫn có thể tự lập làm chủ.

Tiểu Mãn nhìn thấy ánh mắt nữ lang sáng rực, không khỏi phấn khởi.

Nàng đã nghe nói về các ổ bảo từ lâu nhưng chưa từng đặt chân tới đó.

"Nữ lang, có cần chuẩn bị lễ vật gì không?"

Phùng Vận ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Ta tự mình chuẩn bị."

Tiểu Mãn thấy nữ lang lại cúi đầu giở sách, cầm bút viết vẽ lên giấy, nhưng lại chẳng nhắc đến chuyện chuẩn bị lễ vật, khiến nàng ta vô cùng khó hiểu.

"Xuống dưới đi."

Phùng Vận đột nhiên ngẩng đầu.

"Dặn nhà bếp chuẩn bị một hộp bánh da lợn, tìm thêm một hũ trà, tối nay ta sẽ tới trà quán Vũ Tiền bái phỏng Nhậm tiên sinh."

Tiểu Mãn ngạc nhiên không thôi.

Nữ lang và Nhậm tiên sinh đã hẹn ba ngày sau cùng đi Đồ gia ổ bảo, sao lại muốn đến bái phỏng ông ta ngay tối nay?

Hơn nữa, thời gian mà Phùng Vận nói là "tối nay" lại không phải lúc hoàng hôn hay chạng vạng, mà chính là khi đêm khuya tĩnh lặng, đường phố vắng tanh, người trong phủ đều đã say giấc. Chỉ đến lúc đó, nàng mới ung dung mang theo thanh Tiễn Thủy Thu Đồng, rời đi từ cổng góc.

Xe lừa nhỏ đã chuẩn bị sẵn.

Người theo hộ tống có Khải Bính và huynh đệ họ Cát.

Phùng Vận chui vào xe, vén rèm nhìn ra ngoài, bắt gặp Ngao Thất đang ẩn mình trong góc tối. Nàng biết hắn sẽ âm thầm bám theo, liền khẽ gật đầu với Khải Bính.

"Đi thôi!"

Nàng chọn lúc nửa đêm tới trà quán Vũ Tiền, chính là muốn đánh đòn phủ đầu.

Tiêu Trình giỏi nhất là mưu toan lòng người, chơi trò tâm cơ, vậy thì nàng cứ làm ngược lại, để hắn cả đời cũng chẳng đoán nổi Phùng Vận nàng đang nghĩ gì, sẽ làm gì…

Nếu Tiêu Tam có bản lĩnh cài mắt xích xung quanh nàng, thì nàng cũng có cách khiến những mắt xích đó đều trở nên vô dụng.

Phùng Vận hứng thú tưởng tượng dáng vẻ của huynh đệ nhà họ Trương ở thôn Hoa Khê khi bị nàng chặn đường tại trà quán Vũ Tiền, khóe môi bất giác nhếch lên.

Chẳng ngờ niềm vui lại hóa tai họa, khi chỉ còn một con phố nữa là đến Minh Nguyệt Hạng, thì trên con đường lớn dẫn tới cổng thành bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Cơn bất an vừa dâng lên trong lòng, thì ngựa đã lao vút đến, chặn ngay trước xe lừa.

Loading...