Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-02-02 21:23:50
Lượt xem: 40
“Đại tướng quân.” Là giọng của Khải Bính.
Phùng Vận vén rèm lên, nhìn thấy nam nhân cao lớn trên lưng ngựa khoác khinh giáp, trong phút chốc không khỏi ngẩn người.
Giờ này Bùi Quyết đến thành An Độ làm gì?
Giữa đêm khuya gặp phải hắn thế này, Phùng Vận hơi do dự.
“Tướng quân muốn về phủ sao?”
“Ừ.” Bùi Quyết mím nhẹ môi, “Nữ lang nửa đêm rời phủ, định làm gì?”
Phùng Vận cau mày, “Trong phủ chán quá, ra ngoài dạo một vòng.”
Bùi Quyết không nói gì, thúc ngựa tiến đến bên cạnh nàng, chìa tay ra, “Xuống đi.”
Phùng Vận nhìn hắn, không động đậy.
Bùi Quyết nhấn giọng: “Chẳng phải muốn dạo một vòng sao? Xuống.”
Phùng Vận rất muốn nói không, muốn bảo hắn cút đi, đừng cản trở việc của nàng.
Nhưng binh lính canh giữ không xa đã quay sang nhìn. Nếu nàng từ chối nữa, chỉ e sẽ gây náo động lớn, khiến người ở Minh Nguyệt Hạng phát giác thì không hay.
“Vâng.” Phùng Vận khẽ đáp.
Đại Mãn vén rèm, Tiểu Mãn đỡ nàng xuống khỏi xe lừa.
Phùng Vận chắp tay cúi chào Bùi Quyết, vừa định mở miệng thì bất ngờ một luồng gió mạnh xẹt qua bên tai...
Chỉ thấy Bùi Quyết ghì cương ngựa, thân mình nghiêng xuống, cánh tay dài đã ôm gọn lấy eo nàng. Tiếp đó là một cú bật mạnh mẽ, khi Phùng Vận mở mắt ra lần nữa, nàng đã được hắn bế đặt lên ngựa, ngồi vững vàng trước mặt hắn.
“Giá!”
Con ngựa đen cao lớn tung vó phóng đi.
Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng họ đã biến mất trước mắt mọi người.
Khải Bính và mấy người khác thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đành ngơ ngác nhìn nhau với vẻ lúng túng.
“Khải huynh.”
“Tả huynh.”
“Về phủ uống chút rượu chứ?”
“... Cũng được.”
Mấy người cười gượng rồi rảo bước về phủ tướng quân.
Trong màn đêm, một thiếu niên dõi theo bóng dáng A cữu phi ngựa rời đi, đôi mắt đỏ hoe, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực...
76- Đêm dài vô tận.
Bùi Quyết không mang theo thị vệ, trước ánh nhìn của bao người đã đưa Phùng Vận lên ngựa, hai người cưỡi chung một ngựa, lao vút trên con đường dài giữa đêm khuya...
Đây là lần đầu tiên Phùng Vận cưỡi ngựa với tốc độ nhanh như vậy, đến mức cơ thể nàng gần như bị xốc lên, toàn thân căng cứng vì căng thẳng.
Cái này gọi là dạo phố sao?
Ai mà ra ngoài dạo phố kiểu này chứ?
“Bám c.h.ặ.t lấy ta.” Bùi Quyết cúi đầu, giọng trầm thấp vang bên tai khiến tai Phùng Vận nóng ran.
Gió đêm thổi mạnh, chiếc áo choàng của Bùi Quyết bay phấp phới phía sau, bờ vai rộng như bao phủ lấy thân hình nhỏ nhắn của Phùng Vận, tựa một chiếc bóng khổng lồ.
Hắn không có biểu cảm gì, Phùng Vận chẳng thể đoán được hắn đang nghĩ gì, chỉ có tiếng hô hấp trong màn đêm yên tĩnh không ngừng khuấy động dây thần kinh nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-128.html.]
Ngày Bùi Quyết rời khỏi thôn Hoa Khê, hai người đã không vui mà chia tay.
Tối nay hắn chạy về tìm nàng, chẳng lẽ vẫn chưa nguôi giận sao?
"Đại tướng quân?" Phùng Vận bị xóc đến mức dạ dày khó chịu, khẽ gọi một tiếng.
Tiếng gọi ấy bị gió đêm nuốt trọn, chẳng nhận được hồi đáp từ Bùi Quyết.
Những vó ngựa dồn dập, như mũi tên bay vun vút trong màn đêm.
Phùng Vận dần dần có chút hoảng loạn.
Ngồi ngang trên lưng ngựa, nàng khó giữ thăng bằng, cả người nghiêng hẳn vào lòng Bùi Quyết, thắt lưng bị cánh tay hắn siết chặt, tốc độ lại nhanh như thế, nàng không biết hắn đang nổi điên gì, liền vươn tay bấm mạnh vào đùi hắn…
Bùi Quyết đột ngột ghìm cương ngựa.
Con hắc mã dựng cao hai vó trước, bất mãn hí vang một tiếng, rồi chậm lại nhịp bước.
“Khó chịu?” Một giọng nói trầm thấp khẽ rơi bên tai nàng.
Hôm nay Bùi đại tướng quân sao lại dịu dàng đến thế?
Phùng Vận nuốt cơn giận xuống, liếc nhìn hắn một cái.
“Chẳng lẽ tướng quân vội đi đầu thai à?”
Bùi Quyết: …
Gương mặt nam nhân vẫn lạnh lùng, Phùng Vận nhận ra sự băng giá trong mắt hắn, liền nở nụ cười.
“Không thì vội vã chạy về giữa đêm là vì chuyện gì?”
Bùi Quyết đáp: “Thế này không gọi là chạy ngựa.”
Phùng Vận lúc này mới nhớ ra hàm ý của câu nói, thoáng sững người rồi bật cười.
“Vậy tướng quân phi nhanh như vậy, là vì điều gì?”
Bùi Quyết thấy nàng đã hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi nói muốn "đi dạo", liền siết c.h.ặ.t vòng tay, mạnh mẽ nhấc nàng lên, xoay người nàng lại.
Khoảnh khắc mất trọng tâm, Phùng Vận theo bản năng ôm lấy cổ hắn, nhưng khi đã ổn định lại, mặt nàng liền lộ vẻ bực bội.
Thao Dang
“Tướng quân đột ngột từ đại doanh trở về, chẳng lẽ là để đối nghịch với ta?”
Bùi Quyết thực sự rất cao, ngồi trên lưng ngựa cúi đầu nhìn nàng, vẫn mang dáng vẻ kẻ bề trên.
“Thám báo đưa tin, có mật thám Nam Tề trà trộn vào An Độ.”
Tim Phùng Vận khẽ chùng xuống, nghĩ ngay đến Nhậm Nhữ Đức.
Nàng vẫn chưa có ý định nói hết mọi chuyện cho Bùi Quyết.
Ít nhất, bây giờ chưa phải lúc.
Trong mắt Phùng Vận, phản gián cũng là kế, kẻ xấu cũng có thể thành quân cờ, tất cả đều có thể lợi dụng.
Không vạch trần Nhậm Nhữ Đức trước mặt Bùi Quyết, hắn ta sẽ nghĩ nàng chỉ vì giận dỗi Phùng Kính Đình và Tiêu Trình, muốn thử tranh thủ một cơ hội để nàng hồi tâm chuyển ý.
Phùng Vận đang chờ ngày bọn họ đến lôi kéo nàng phản bội Bùi Quyết.
Đến lúc đó, nàng sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn cho Tiêu Trình…
Nàng hơi ngẩng mặt lên, “Thiếp chưa từng nghe nói.”
Bùi Quyết hỏi: “Tiêu Trình không phái người đến tìm nàng sao?”
Chủ đề bỗng dưng chuyển sang hướng này, Phùng Vận nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của Bùi Quyết, cười nhạt.
“Tân hôn của Kính Lăng vương đang tràn đầy hoan hỉ, sao có thể nhớ đến một người bị ruồng bỏ ở An Độ?”