Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 131

Cập nhật lúc: 2025-02-03 17:36:05
Lượt xem: 45

Người trước mắt…

Vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.

Trong lòng Phùng Vận bỗng chốc rối bời, không biết liệu có phải trí nhớ của nàng nhầm lẫn chăng...

Rất nhiều chuyện đã thay đổi kể từ khi nàng trọng sinh quay trở lại. Bùi Quyết liệu có còn là người quân tử giữ mình trong sạch như kiếp trước? Hắn có từng thuộc về ai khác rồi sao? Là Lý Tang Nhược ư?

“Nhắm mắt lại.” Bùi Quyết cúi đầu nhìn nàng, vòng tay siết c.h.ặ.t như thể ôm lấy bảo vật vừa thất lạc nay tìm lại được, mạnh mẽ chiếm lấy hơi thở nơi môi nàng.

Phùng Vận không nói một lời, mở to mắt, bất ngờ nắm tay đ.ấ.m mạnh vào hắn, vừa hung hãn vừa quyết liệt, hoàn toàn khác với dáng vẻ ý loạn tình mê ban nãy.

Bùi Quyết lãnh trọn mấy cú đánh, sau đó lập tức bế nàng lên, không để nàng cưỡi ngựa nữa mà trực tiếp ôm ngồi ngang trên đùi hắn, rồi giật dây cương.

“Giá!”

Cả hai tay Phùng Vận đều bị hắn ép c.h.ặ.t dưới nách, không thể đánh thêm được. Nhưng cơn giận vô lý trong lòng nàng vẫn cháy bừng, khiến nàng không ngừng vùng vẫy.

Bùi Quyết siết c.h.ặ.t hơn, vài động tác cọ sát khiến Phùng Vận nghe thấy hơi thở hắn nặng nề.

“Đừng động.” Hắn khàn giọng, đầy kìm nén.

Phùng Vận bám vào vai hắn.

“Xem ra tướng quân đã quyết định rồi, muốn cùng ta làm đôi cẩu nam nữ.”

Bùi Quyết giật giật khóe mắt, nhìn sang nàng.

Sắc mặt Phùng Vận chẳng mấy vui vẻ, giống như hắn là kẻ vô lại vừa mạo phạm nàng, chứ không phải người nàng tình nguyện dâng hiến.

Bùi Quyết trầm mặt: “Nàng vừa nói gì?”

“Bỏ qua ràng buộc, mỗi người lấy thứ mình cần. Không nói chuyện tình cảm, không nhắc chuyện hôn nhân, không làm thiếp thất, không sinh con dưỡng cái. Ở bên nhau thì vui, xa nhau không níu kéo. Đến thì hoan hỉ, đi chẳng bi thương.”

Phùng Vận nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, khẽ run lên rồi tỉnh táo lại.

Nàng không phải Phùng Vận cố chấp đến c.h.ế.t như kiếp trước.

Nếu đã quyết định, thì nên tách bạch giữa tình cảm và dục vọng.

Cơn giận vô cớ trong lòng nàng nhanh chóng bị nén xuống, thay vào đó là một tiếng thở dài:

“Tướng quân là đối thủ giỏi, nhưng ta bỗng có một thắc mắc nhỏ.”

Bùi Quyết như đã đoán trước điều này, giữ vẻ bình thản:

“Nói đi.”

Nghe tiếng tim hắn đập gấp gáp, Phùng Vận nhẹ giọng hỏi:

“Tướng quân, có còn trong sạch không?”

Thao Dang

Sắc mặt Bùi Quyết sa sầm, một lúc sau mới hiểu ý nàng, hắn nhìn nàng chăm chú:

“Nàng nghĩ sao?”

“Ta đang hỏi tướng quân.”

Bùi Quyết sao có thể thốt ra lời mất mặt như vậy?

Hắn không khách khí siết c.h.ặ.t nàng:

“Nàng muốn kiểm tra?”

“Phải. Ta muốn xác minh.” Phùng Vận thản nhiên: “Nếu tướng quân không còn trong sạch, vậy ta chỉ còn lại tài năng, chẳng có gì khác để dâng tặng nữa…”

Bùi Quyết không tin nổi nhìn nàng chằm chằm.

Phùng thị A Vận, sao dám ngang nhiên thốt ra những lời nghịch lý đến thế?

“Tướng quân không đồng ý?” Phùng Vận ghé sát, nụ hôn như cắn xé.

Bùi Quyết áp mặt xuống, đè lên môi nàng:

“Kiểm tra thế nào?”

Phùng Vận thở gấp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-131.html.]

“Ta có cách.”

Một nữ lang có kinh nghiệm như vậy chẳng phải điều đáng để vui mừng, nhưng nàng không hề né tránh khi bàn luận cùng hắn, cũng chẳng cảm thấy có gì bất ổn. Nàng càng không nghĩ rằng Bùi Quyết có lý do để không hài lòng.

Thấy hắn không phản đối, ánh mắt nàng ánh lên ý cười:

“Vậy giờ quay về chứ?”

“Được.” Bùi Quyết cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm.

Ngựa bước chậm, hai người quấn quýt đến mức chẳng ai thở nổi.

Lửa nóng trong lòng chực chờ được giải tỏa, bùng lên trong khoảng khắc gần gũi.

Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, từng tiếng nện xuống mặt đất yên tĩnh của đêm khuya, vang vọng rõ ràng.

Con đường nhỏ này men theo dòng sông, vốn tối đen không một bóng người, chỉ có những tán liễu in bóng mờ nhạt dưới ánh trăng lay động theo gió. Nhưng theo tiếng vó ngựa tiến gần, ánh sáng của đuốc cũng dần rọi tới.

"Phía trước có phải là Đại tướng quân?"

Ánh mắt Bùi Quyết giao với Phùng Vận, trầm giọng đáp:

"Là ta."

"Đại tướng quân, thuộc hạ có việc khẩn cấp bẩm báo."

Một bóng người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, gần như lập tức lao thẳng đến trước mặt họ.

Nhìn thấy tư thế thân mật của hai người trên lưng ngựa, mắt hắn trợn tròn, không né tránh, cũng không cúi đầu, chỉ ngây ra nhìn họ chằm chằm. Đôi mắt vô tội đỏ hoe, ánh lửa phản chiếu trên đồng tử mang theo vẻ đau đớn không thể che giấu.

Phùng Vận vẫn ngồi vững trong lòng Bùi Quyết, hai tay ôm lấy cổ hắn, khóe môi còn vương ý cười nhàn nhạt. Một nụ cười tưởng như vô tình lại dễ dàng nghiền nát sự kiêu hãnh và ngạo nghễ của chàng trai trẻ.

"A cữu..."

Ngao Thất vẫn còn rất ngây thơ về chuyện nam nữ.

Ngay cả tay của nữ lang, hắn còn chưa từng nắm lấy đàng hoàng.

Nhưng hai người trên lưng ngựa, rõ ràng như một đôi phu thê ân ái, bầu không khí ám muội giữa họ quẩn quanh không tan, khiến hắn lập tức hiểu ra mình vừa xông vào chuyện gì, cũng vừa cắt ngang điều gì.

Dù bản thân hắn cố tình cắt ngang.

Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến, lòng vẫn xấu hổ không chịu nổi, lại còn đau đớn khôn nguôi.

"A cữu... Các người..."

Thiếu niên khoác giáp, cưỡi ngựa phi nhanh giữa trời đêm, dũng cảm đủ sức gọi trăng sáng thức dậy, cũng đủ khả năng đạp qua trăm sông nghìn núi. Ấy vậy mà giờ phút này, hắn chỉ siết c.h.ặ.t hai nắm tay, đôi mắt hổ bừng lên vẻ bàng hoàng rõ rệt, như thể chỉ cần thêm một câu nói, hắn sẽ khóc òa ngay lập tức.

Bùi Quyết không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Ngao Thất.

Dường như cả không gian xung quanh cũng trở nên ngột ngạt.

Phùng Vận cũng im lặng trong giây lát.

Nàng chưa từng thấy một Ngao Thất như vậy, ngẩn người nhìn họ, mà ánh mắt ấy, chỉ cần nhìn thêm một chút thôi, cũng đủ khiến nàng cảm thấy bản thân như vừa phạm vào một tội lỗi tày trời, phản bội cả thế gian.

"Tướng quân." Phùng Vận khẽ mỉm cười, không quá mạnh cũng không quá nhẹ mà nắm lấy tay Bùi Quyết, đan c.h.ặ.t những ngón tay vào tay hắn, mỉm cười dịu dàng.

"Quân vụ quan trọng hơn."

"Được."

Bùi Quyết là một nam nhân kiềm chế đến tận xương tủy.

Nếu không phải lúc siết tay đáp lời, hắn dùng sức đến mức khiến Phùng Vận đau nhói, nàng đã hoài nghi rằng hắn hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.

"Về rồi nói tiếp."

---

Bùi Quyết rời đi.

Không lưu lại dưới ánh trăng rực rỡ của đêm nay.

Trước khi đi, hắn đưa Phùng Vận về phủ tướng quân, gọi Ngao Thất đến nói vài câu. Hai cữu diệt (cậu cháu) đối diện nhau, cả hai đều trầm mặc, sau đó Bùi Quyết ôm Phùng Vận trước mặt mọi người, nhìn nàng bước vào cổng viện rồi mới lên ngựa rời đi.

Bấy lâu nay, trong mắt mọi người trong phủ, Bùi Quyết vẫn luôn là một người xa cách, không dễ lại gần. Nhưng khi thấy Đại tướng quân và nữ lang thân mật như vậy, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, Hàn bà bà còn đặc biệt dặn dò Đại Mãn và Tiểu Mãn chuẩn bị nước nóng cho nữ lang, dáng vẻ như một người từng trải.

Loading...