Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-02-03 17:36:08
Lượt xem: 48

Phùng Vận không nói gì.

Đêm nay thật chẳng đúng lúc.

Nếu không phải Ngao Thất bất ngờ lao vào, có lẽ giữa nàng và Bùi Quyết, đốm lửa vừa bùng lên sẽ cháy càng lúc càng mạnh. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nàng cũng chẳng thể đoán chắc được.

Lúc bế nàng lên ngựa, Bùi Quyết như một trượng phu lâu ngày xa cách thê tử. Phùng Vận có thể cảm nhận được dòng m.á.u sôi sục và ham muốn mãnh liệt của hắn. Nhưng đồng thời, hắn lại tự kiềm chế và giằng co dữ dội. Dù trong khoảnh khắc cuồng nhiệt nhất, hắn vẫn chưa từng mất kiểm soát, vẫn tỉnh táo để chống lại sự mê hoặc của nàng, cũng như đấu tranh với chính bản năng của mình.

Một đại tướng quân, cớ sao lại đến mức này…

Phùng Vận không hiểu được Bùi Quyết.

Vội vã đến, vội vã đi.

Hắn đã quá quen với cuộc sống chinh chiến như thế, nhưng một quãng đường trăm dặm đi đi về về, kỳ thực cũng không dễ chịu gì.

Dẫu vậy, Phùng Vận không muốn xót thương hắn.

Người thương hại nam nhân sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.

Nàng lặng lẽ nhìn ánh đèn đêm lạnh lẽo, ngâm mình trong thùng gỗ nước ấm, thảnh thơi nghĩ đến cảnh Bùi đại tướng quân đang dẫn theo thị vệ lao đi trên con đường hoang vắng giữa đồng nội, rồi dần dần thẫn thờ.

Khói lửa, chiến tranh, và những nam nhân…

Nàng không để tâm Bùi Quyết có thật lòng với mình hay không. Nàng chỉ quan tâm bao giờ mình mới đạt được ý nguyện, được tận mắt chứng kiến Tiêu Trình, Phùng Doanh cùng những kẻ thù kiếp trước của nàng bị vứt bỏ, mất đi tất cả, nếm trải những đau khổ mà nàng từng chịu đựng...

---

Suốt hai ngày liền, Phùng Vận không trở về Hoa Khê thôn mà ở lại phủ tướng quân.

Nàng vốn định nhân cơ hội này sắp xếp lại thư tịch trong phủ, sau đó đem tất cả về Trường Môn trang. Nhưng không ngờ, đã lâu không gặp, Sài Anh và Nam Quỳ lại vui mừng hệt như đón Tết.

Bọn họ quấn lấy nàng, ăn cơm cùng nàng, trò chuyện cùng nàng, bên trái đ.ấ.m vai, bên phải bóp chân, từ trang phục của tiểu thư khuê các đến những chuyện vặt vãnh chốn phố phường, không giây phút nào chịu rời xa nàng.

Nhiệt tình đến mức…

Phùng Vận cảm thấy hơi tê dại.

Đột nhiên, nàng bỗng thấu hiểu nỗi khổ của nam nhân khi bị các thê thiếp quấn lấy.

Vừa mệt mỏi, lại không nỡ phật lòng.

Khó trách Bùi Quyết luôn giữ mình trong sạch.

Ngày nào cũng bị giai nhân quấn lấy, còn đánh trận gì nữa? Toàn đánh trên giường thôi. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không chịu nổi...

Trái ngược với sự hào hứng của hai người họ, Ngao Thất lại vô cùng ủ rũ.

Khuôn mặt tuấn tú kia chẳng còn nửa nụ cười.

Cũng không còn như trước, lúc nào cũng theo sát nàng từng bước. Ngay cả khi vô tình chạm mặt, hắn cũng cố tình tránh ánh mắt của nàng.

Phùng Vận chợt thấy có chút áy náy.

Một thiếu niên trẻ tuổi, nhìn thấy cảnh tượng kích thích như vậy, đúng là dễ suy nghĩ lung tung…

E rằng lúc này, trong lòng Ngao Thất càng thêm căm hận nàng, kẻ dám quyến rũ cữu cữu của hắn, so với kiếp trước.

Nhưng nàng không lo lắng hắn sẽ nghĩ quẩn.

Trước đây, để phá hoại mối quan hệ giữa nàng và Bùi Quyết, hắn không ít lần giở trò trêu mèo chọc chó, cố ý gây khó dễ. Tính tình hắn hoang dã như thế, tuyệt đối không thể vì nhìn thấy chút chuyện không hợp thời mà ủ rũ mãi được.

Nàng cũng không đến trà lâu Vũ Tiền nữa.

Cơ hội đã lỡ thì khó mà bắt quả tang, có đi cũng vô ích.

Nhậm Nhữ Đức đã lộ diện, chắc chắn sẽ còn nước đi tiếp theo. Nàng không cần nóng vội, cứ ứng biến từng bước là được.

Ban ngày, nàng dẫn theo Sài Anh và Nam Quỳ đến Ngọc Đường Xuân ngồi nửa ngày. Văn Huệ đến báo sổ sách, nói về tình hình kinh doanh của tửu lâu.

Buôn bán chẳng có lời, Văn Huệ cũng không thể thản nhiên được.

Nhưng Phùng Vận thì chẳng hề bận tâm.

"Chờ chiến sự kết thúc, mọi thứ sẽ ổn thôi."

Nhưng khi nào mới đánh xong đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-132.html.]

Trong lòng dân chúng An Độ, hẳn ai cũng có chung thắc mắc này.

Phùng Vận cũng vậy, nhưng những chuyện không thể kiểm soát, nàng lười nghĩ đến.

Dùng bữa trưa xong trở về phủ, vốn định vùi đầu vào thư phòng để chuẩn bị thêm cho chuyến đi đến ổ bảo vào ngày mai, nhưng khi ngang qua hoa viên, nàng lại nhìn thấy bóng dáng của Ngao Thất…

Hắn đứng một mình dưới tán liễu rủ bên hồ.

Ống quần xắn lên, áo ngoài đã cởi, trông như vừa mới từ dưới nước lên.

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi xuống, phủ lên những đường nét căng tràn sức sống của thiếu niên một tầng sáng ấm áp. Những giọt nước còn vương lại trên eo hắn tụ thành từng vệt nhỏ, men theo khe rãnh nơi thắt lưng chảy xuống dưới, đường nét mạnh mẽ càng thêm rõ ràng…

Phùng Vận chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức thu về, không định quấy rầy.

Nhưng vừa quay đầu, nàng liền thấy Tiểu Mãn chảy m.á.u mũi.

Phùng Vận nhíu mày, “Sao vậy?”

Tiểu Mãn mặt đỏ bừng, vội vàng dùng khăn tay bịt mũi.

“Nóng quá…”

Phùng Vận ngẩng lên nhìn mặt trời, “Có lẽ là bốc hỏa. Trở về thôn Hoa Khê, bảo Diêu đại phu kê cho ít thảo dược uống đi.”

Tiểu Mãn ồ một tiếng, vẫn bịt c.h.ặ.t mũi, ngửa đầu lên.

“Nữ lang, Ngao thị vệ thực sự rất thích bắt cá nhỉ.”

Phùng Vận cười nhạt, “Niềm vui của kẻ bắt cá, ta không hiểu được.”

Nàng đi rất nhanh, chỉ có Tiểu Mãn là vẫn còn lưu luyến ngoảnh đầu nhìn lại.

Và nàng ta liền thấy thiếu niên nọ cứng đờ sống lưng, vừa quay lại đã bắt gặp ánh mắt của mình, tức thì trừng đến mức muốn đ.â.m thủng nàng.

Tiểu Mãn hoảng hốt ba chân bốn cẳng bỏ chạy, suýt chút nữa đá trúng bậc thềm.

Ngao Thất thì đang rất phiền muộn.

Hắn không cố ý trừng Tiểu Mãn, mà là thực sự bức bối trong lòng.

Lúc trước, Diệp Sấm nói, nữ lang nào cũng yêu thích nam nhân tuấn tú. Vậy là hắn không đủ đẹp sao?

Hắn cao lớn rắn rỏi, thân hình mạnh mẽ, đặc biệt là bờ lưng, dáng vẻ phải nói là vô cùng hoàn mỹ. Diệp Sấm bảo hắn rằng, chỉ cần để nữ lang nhìn thấy, nhất định nàng ấy sẽ không thể rời mắt…

Thế nhưng nàng lại chẳng nói chẳng rằng mà đi mất.

Nàng căn bản không muốn nhìn hắn.

Thao Dang

Mỹ nam kế thật vô dụng. Ngao Thất chẳng còn cách nào khác nữa.

Vậy ngày mai, cứ ngoan ngoãn mà hộ tống nàng đến ổ bảo đi thôi…

~~~~~~~~~

Ngao Thất: Ta có mỹ nam kế.

Tiêu Trình: Ta có ly gián kế.

Ôn Hành Tố: Ta có khổ nhục kế.

Thuần Vu Diễm: Ta có trường tiên (roi dài).

Bùi Quyết: Ta có đại đao!

Phùng Vận: Ta có Ngao Tử.

Ngao Tử: Mẫu thân, ta muốn ăn thịt.

~~~~~~~~~

78- Đồ gia ổ bảo.

Hôm sau là ngày hẹn với Nhậm Như Đức.

Phùng Vận ngái ngủ bước ra khỏi phòng, vừa mở cửa liền thấy Ngao Thất đứng bên ngoài.

Một thân khinh giáp, tay đặt trên chuôi đao thép, dáng người cứng rắn như đá, không thèm cho nàng một ánh mắt hòa nhã.

Phùng Vận nhìn biểu cảm của hắn, hơi nheo mắt: “Ngao thị vệ đây là có ý gì?”

Loading...