Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-02-03 17:36:12
Lượt xem: 44
"Thứ tốt, thứ tốt a!"
Phùng Vận nói: "Địa thế của quý bảo tương đối cao, việc kéo nước lên cao để tưới tiêu và sử dụng phải tốn rất nhiều nhân lực. Nhưng nếu có guồng nước Mộc Ngưu này, có thể lợi dụng thế đất mà nâng nước lên…"
"Và còn cái cày này nữa…"
Nàng chỉ vào chiếc cày Khúc Viên trên bản vẽ, rồi so sánh với chiếc cày sắt trong nhà kho nông cụ.
"Chiếc cày của quý bảo vốn đã tốt hơn nhiều so với loại cày thẳng của đại đa số nông hộ, nhưng lại không tiện để cày sâu, cũng không dễ xoay trở. Tất cả đất đai trong quý bảo đều không phải đồng bằng rộng lớn, nên dùng loại cày Khúc Viên này là phù hợp nhất…"
Thao Dang
Lưỡi cày, bừa, cuốc, những thứ này trong ổ bảo đều có cả, tuy không tinh xảo như trên bản vẽ của Phùng Vận nhưng cũng chưa đến mức làm người khác kinh ngạc.
Chỉ có chiếc guồng nước kia thực sự khiến người ta sáng mắt.
Ổ bảo vốn có guồng nước lật tay, guồng nước long cốt, vốn dĩ rất tinh xảo, tiết kiệm sức lực, từ lâu đã lấy đó làm kiêu hãnh.
Không ngờ trên đời lại có thứ thần kỳ như thế này, chẳng khác nào một bộ máy cơ khí cỡ lớn, không chỉ có thể bơm nước tưới ruộng mà còn dùng để xay thóc, thậm chí là rèn sắt, cưa gỗ.
Nếu không phải Phùng Vận nói ra, bọn họ cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Đồ bảo chủ nhìn hai người thợ đang kích động, híp mắt hỏi Phùng Vận:
"Không biết vật này, nữ lang lấy từ đâu?"
79- Hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Nỗi nghi hoặc của Đồ bảo chủ cũng chính là điều mà Nhậm Nhữ Đức thắc mắc.
Hai ánh mắt đồng loạt nhìn sang.
Phùng Vận đáp: "Gia truyền."
Đồ bảo chủ gật đầu: "Nữ lang có trong tay thần vật như vậy, sao không tự chế tạo mà đổi lấy lợi ích lớn hơn…"
Thời đại này, bất kỳ kỹ nghệ nào cũng phải có sư phụ chỉ dạy mới học được, từ nghề mộc, nghề rèn đến y thuật đều như vậy.
Các thế gia đại tộc không tiếc công thu thập nhân tài, ai cũng giấu kín bản lĩnh, sợ bị người khác học lỏm. Vậy mà nữ lang trước mặt lại hào phóng như vậy, thật sự khiến mọi người có mặt bất ngờ…
Bao gồm cả Nhậm Nhữ Đức.
Hắn dẫn Phùng Vận đến ổ bảo vốn chỉ định tạo chút nhân tình, thắt c.h.ặ.t quan hệ với nàng.
Còn chuyện Đồ bảo chủ có cho mượn hay bán đồ hay không, hắn cũng không quan tâm.
Nhưng không ngờ Phùng nữ lang này đã có chuẩn bị từ trước, vừa đến đã mang theo thứ thần vật này để lấy lòng Đồ bảo chủ.
Nhậm Nhữ Đức không nghĩ đây là năng lực của riêng Phùng Vận, mà cho rằng đó là nhờ nền tảng vững chắc của Phùng thị ở Hứa Châu.
Lúc này hắn đã hiểu vì sao Tiêu Trình lại muốn liên hôn với Phùng thị.
Phùng Vận vẫn rất bình thản, như thể không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc hoặc dò xét của đám nam nhân xung quanh. Nàng khẽ cười, ung dung nói:
"Thợ thủ công bình thường dù có cầm bản vẽ trong tay cũng chưa chắc chế tạo được, nhưng thợ ở quý bảo, nhất định có thể."
Nàng dành cho đối phương một lời khen rất cao.
Hai người thợ lập tức đỏ bừng mặt.
Một người trong số họ lên tiếng: "Năm xưa, sư phụ của lão phu lúc còn sống từng nhắc đến loại thần khí này. Tiếc rằng lão phu chưa từng thấy qua, đã nghiên cứu nhiều năm mà vẫn không có kết quả…"
Có lẽ vì nghĩ đến sư phụ đã khuất, lão nâng tay áo lên lau nước mắt.
"Vật dụng lợi hại ra đời, có thể tiết kiệm rất nhiều nhân lực. Chăm chỉ cày cấy thì mới có vụ mùa tốt, nữ lang thật sự có công lao to lớn!"
Thái độ kích động của lão khiến Đồ bảo chủ cũng không nói nên lời.
Ổ bảo nói không thiếu người, nhưng thật ra lại thiếu. Người cùng tông tộc, vì phân chia công việc mà không biết đã xảy ra bao nhiêu mâu thuẫn, đánh nhau bao nhiêu trận…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-134.html.]
Tiết kiệm nhân công, cũng chính là giảm bớt phiền toái.
"Tốt, cứ quyết định như vậy!"
Dưới ánh mắt phấn khích của hai lão thợ lành nghề, Đồ bảo chủ lập tức vỗ bàn quyết định hợp tác cùng Phùng Vận chế tạo nông cụ.
Phùng Vận cung cấp kỹ thuật và bản vẽ, họ cung cấp thợ thủ công và nguyên vật liệu, chi phí chia đều.
Ngoài ra, Đồ gia ổ bảo sẽ bán cho Phùng Vận một lô nông cụ bằng sắt như cuốc, cày, bừa, cùng với giống lúa và hạt giống rau...
Cả hai bên đều rất hài lòng.
Đồ bảo chủ vừa thở phào nhẹ nhõm thì Phùng Vận bất ngờ mở lời:
"Trước khi ký kết văn thư, còn một việc cần nói rõ."
Đồ bảo chủ cảm thấy chẳng lành, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi: "Lý quân xin cứ nói."
Phùng Vận điềm nhiên: "Bảo chủ cũng thấy rồi đấy, ta chỉ là một nữ nhân, việc qua lại quý bảo thật sự không tiện. Vì vậy, xưởng chế tạo nông cụ cần đặt tại thôn Hoa Khê. Nhân lực, quý bảo và Trường Môn trang ta mỗi bên góp một nửa."
Đồ bảo chủ suýt phun ra ngụm m.á.u già.
Trong ổ bảo có rất nhiều thứ không thể để người ngoài biết, càng không muốn tiết lộ ra ngoài.
Phùng nữ lang lại chẳng chút giữ kín sao?
Đồ bảo chủ ngần ngừ mãi, nhưng Phùng Vận nhanh chóng dùng một câu khiến ông ta bị thuyết phục.
"Đồ thị trước giờ chưa từng được ghi danh là sĩ tộc trong Từ Bộ, đúng không? Việc mà triều cũ không làm được, triều mới lại có thể thực hiện. Với thực lực của Đồ bảo chủ, nếu bước ra ngoài làm nhiều việc tốt cho dân sinh bách tính, thì lo gì không được công nhận?"
Câu nói này nặng tựa như lời hứa về món thần khí Mộc Ngưu thủy xa vừa rồi.
Đồ gia ổ bảo dựa vào cơ nghiệp của tổ tiên và công sức bao đời nay để duy trì thế lực giữa những cơn sóng gió đổi triều. Nhưng việc suy thoái qua từng thế hệ là sự thật không thể phủ nhận.
Đặc biệt, vì chiếm cứ Đồ Sơn quá lâu, họ chẳng khác nào một đám sơn vương. Con cháu trong tộc dần xa rời khái niệm sĩ tộc, đến cả triều đình cũng chưa ghi danh họ là thế gia...
Dù là triều cũ hay triều mới,
Nếu Đồ Bá Thiện có thể khiến Từ Bộ công nhận, đó chẳng phải là chuyện quang tông diệu tổ sao?
Phùng Vận không ngạc nhiên khi Đồ bảo chủ đồng ý. Sau khi ông ta cho người viết xong khế ước, hai bên đều ấn dấu tay lên văn thư. Phùng Vận chắp tay hành lễ, rồi lại nhẹ nhàng nói thêm:
"Bảo chủ thật hào sảng, tiểu nữ còn một thỉnh cầu nho nhỏ."
Lại còn nữa sao?
Đồ bảo chủ giật giật mí mắt mấy cái.
Ông ta đã nhìn ra rồi, Phùng nữ lang này nhìn có vẻ nhu mì hiền thục, nhưng bản chất tinh ranh không để ai chiếm chút lợi nào.
Chẳng đời nào vô cớ cung cấp thần khí mà không muốn kiếm lại chút gì.
"Lý quân nói thử xem."
Phùng Vận liếc mắt ra đám người đứng ngoài cửa.
"Ta muốn mua từ bảo chủ một lô vũ khí."
Đồ bảo chủ: ...
Cái nữ lang này sao lại có thể nói ra lời đó chứ?
Tay không đến đây, hết đòi cái này lại muốn cái kia, giờ còn dám mua cả vũ khí?
Quả nhiên nữ nhân tầm nhìn ngắn hẹp, chẳng sợ tự khóa c.h.ặ.t đường lui của mình à...
Thấy ông ta tỏ vẻ khó xử, Phùng Vận mỉm cười: "Cũng vậy thôi, ta sẽ không để bảo chủ thiệt thòi."
Đồ bảo chủ vuốt râu: "Lý quân nói thế là sao?"