Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-02-03 17:36:21
Lượt xem: 49

Thuần Vu Diễm bắt gặp ánh mắt nữ lang mang theo ý cười, lập tức cảnh giác:

“Ngươi lại định giở trò quỷ gì đây?”

Phùng Vận điềm nhiên đáp:

“Ta muốn làm khách thương hợp tác của Vân Xuyên thạch mặc. Và là người hợp tác duy nhất.”

Thuần Vu Diễm mất một lúc mới hiểu rõ ý nàng. Nói cách khác, mọi sản phẩm từ Vân Xuyên thạch mặc sau khi vận chuyển ra ngoài đều phải qua tay nàng rồi mới được phân phối đi khắp nơi.

“Phùng Thập Nhị à!” Thuần Vu Diễm tặc lưỡi, đôi mắt hồ ly híp lại, gần như muốn khoét ra vài cái lỗ trên mặt nàng.

“Ngươi nghĩ chuyện tốt đẹp gì vậy? Bàn tính của ngươi gõ kêu quá nhỉ?”

Phùng Vận thản nhiên chắp tay:

“Nhận thua rồi sao? Đã là hợp tác, ta tất nhiên sẽ bảo vệ lợi ích của thế tử. Đối với thế tử mà nói, tiền kiếm được, lợi thu về, chẳng phải là trăm lợi mà không một hại sao?”

Thuần Vu Diễm nhất thời chưa nghĩ ra được cách nào nàng có thể thực hiện điều này.

Mở đường buôn bán với Vân Xuyên, một là phải vượt qua núi non hiểm trở, hai là đối mặt với sự xung đột lợi ích từ các thế gia của hai nước Tấn và Tề.

Hắn sợ mình bị Phùng Vận lừa vào bẫy.

Nhưng đồng thời, trong lòng lại có chút d.a.o động.

Phùng Vận không vội thúc ép hắn.

Ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng cầm lấy chén trà, khuôn mặt thanh thoát không chút son phấn, làn da trắng mịn, tóc đen môi hồng, đôi mắt tĩnh lặng mà thâm trầm, phảng phất nét trầm tư.

Hình ảnh ấy khiến Thuần Vu Diễm bất giác nhớ đến dáng vẻ nàng ung dung tự tại khi đến Hoa Nguyệt Giản bắt cóc hắn hôm đó, một bộ dạng nắm chắc phần thắng, vừa đáng ghét vừa đáng giận…

Hắn đột nhiên liếc sang Thu Đồng bên cạnh nàng.

“Cây roi dùng tốt không?”

Phùng Vận hơi sững lại.

Đôi mắt của Thuần Vu Diễm rất đẹp.

Là loại chỉ cần nhìn một lần liền khó lòng quên được. Tựa như những vì sao lạnh lẽo, ánh lên sắc sương mờ. Khi chuyên chú nhìn ai đó, có cảm giác như có một cánh bướm khẽ đậu trên tim. Hàng mi dài dày tựa hai cánh quạt, đẹp đến mức khiến người ta muốn đu đưa trên đó…

Lại thêm bộ y phục trắng kết hợp với chiếc mặt nạ lạnh lẽo, như ánh trăng tỏa rọi xuống nền đất một tầng sáng trong veo. Đúng chuẩn cao quý, tao nhã.

Phùng Vận ngắm đến thất thần, tay vô thức mân mê cán roi.

“Thế tử muốn thử không?”

Nàng hỏi rất tùy ý, giọng điệu hoàn toàn là trêu chọc.

Không ngờ Thuần Vu Diễm đột nhiên vươn tay, nắm lấy bàn tay nàng đặt trên mặt bàn.

“Đưa đây.”

Phùng Vận hơi khựng lại, lập tức rút tay về.

“Thế tử định làm gì?”

Thuần Vu Diễm khẽ cười:

“Nàng không dám à? Hóa ra chỉ là hổ giấy, cầm roi mà cũng không biết dùng.”

Ánh mắt hắn khiến Phùng Vận cảm thấy có chút bất an.

Thuần Vu Diễm ngồi đó lười nhác, miệng cười mà mắt lại ánh lên tia sắc bén như sói hoang.

Chuyện này… không hợp lý.

Nàng không phải Liên Cơ, Thuần Vu Diễm không nên có hứng thú với nàng mới đúng.

“Thế tử bị bệnh sao?” Nàng lạnh nhạt hỏi.

Thuần Vu Diễm vẫn mang theo ý cười.

“Có lẽ… đúng là bị bệnh rồi.”

Thao Dang

Phùng Vận nheo mắt lại.

Lại nghe hắn bật cười thành tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-139.html.]

“Là nàng truyền sang cho ta… bệnh điên.”

Phùng Vận nghe mà cạn lời.

So với nàng, Thuần Vu Diễm điên gấp trăm lần, nghìn lần thì có!

“Thế tử chưa uống rượu, sao đã say rồi?”

Phùng Vận nắm lấy Thu Đồng, chậm rãi đứng dậy.

"Chuyện hợp tác, thế tử hãy suy nghĩ kỹ càng. Nếu đã quyết định, có thể đến Trường Môn báo một tiếng, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết. Tiền bạc kiếm mãi chẳng hết, một mình hưởng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ta và thế tử liên thủ, đôi bên cùng có lợi, mỗi người lấy thứ mình cần, chẳng phải tốt hơn sao…"

Vút!

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh xé gió.

Chưa kịp phản ứng, cả người nàng đã bị Thuần Vu Diễm kéo mạnh qua, nhanh chóng ôm c.h.ặ.t vào lòng.

Mũi tên nhỏ lướt qua sát bên tóc mai nàng, xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, để lại một lỗ thủng đen kịt.

Phùng Vận đầu óc trống rỗng trong thoáng chốc, đến khi hoàn hồn mới phát hiện đôi môi Thuần Vu Diễm đang mím chặt. Hắn bỗng nhiên đưa tay ôm lấy ngực, hơi thở thoáng gấp gáp.

Phùng Vận lập tức nhận ra điều bất thường: "Ngươi làm sao vậy?"

Thuần Vu Diễm nghiến răng: "Tạm thời chưa c.h.ế.t được."

Nàng không nhìn thấy vết thương nào trên người hắn, liền hơi nhíu mày.

Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Ngay sau đó, một đám người áo đen bịt mặt ùn ùn lao đến trước cửa, đối đầu với đám thị vệ, đồng thời lớn tiếng quát:

"Huynh đệ, Thuần Vu Diễm đã trúng độc rồi!"

"Theo ta xông lên! Không để bất kỳ kẻ nào trong Hoa Nguyệt Giản sống sót!"

Nhóm hắc y nhân hiển nhiên là nhằm vào Thuần Vu Diễm, thoáng chốc đã giao chiến kịch liệt với thị vệ của hắn.

Phùng Vận nắm c.h.ặ.t chiếc roi da đen, nghiêng đầu hỏi:

"Thế tử bị chính người của mình hạ độc?"

Thuần Vu Diễm không ngờ nàng lại nhạy bén như vậy, bỗng bật cười lạnh, khóe môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười vừa tàn nhẫn vừa yêu mị.

"Bọn chúng muốn ta chết, không phải chỉ ngày một ngày hai."

Phùng Vận nhìn vào ánh mắt hắn, mê ly mà ác liệt. Nàng vừa muốn giãy ra thì đã bị hắn ôm c.h.ặ.t hơn, da t.hịt kề sát nhau, hơi nóng lan tỏa, khiến nàng theo phản xạ đẩy nhẹ hắn ra.

"Không cần sợ, ta sẽ bảo vệ nàng."

Không những không buông tay, Thuần Vu Diễm còn siết c.h.ặ.t hơn, như thể dòng m.á.u tanh tưởi trước mắt đã kích thích dã tính hung bạo trong người hắn. Hắn lạnh lùng nâng thanh kiếm Tụ ngọc, nhìn thẳng vào một tiểu tỳ đang run rẩy thu mình trong góc.

"Trà là ngươi rót."

Tiểu tỳ tái mặt, hoảng sợ kêu lên:

"Thế tử… không phải nô tỳ… không phải nô tỳ!"

Thuần Vu Diễm nhẹ nhàng vung kiếm, c.h.é.m đứt búi tóc của nàng ta. Mái tóc đen óng như tơ rơi xuống, ngay sau đó, một nhát kiếm khác đã vạch một đường dài trên chiếc cổ trắng nõn.

Máu tươi phun trào!

Tàn nhẫn, chói mắt, nhưng lại có một vẻ đẹp ma mị khó tả.

"Giết!"

Thuần Vu Diễm xoay người, thanh kiếm Tụ Ngọc chĩa thẳng vào đám hắc y nhân.

"Để lại người sống!"

Đây là lần đầu tiên Phùng Vận tận mắt chứng kiến cảnh Thuần Vu Diễm đại khai sát giới.

Lời đồn về sự độc ác của hắn, so với thực tế trước mắt, vẫn còn có khoảng cách.

Khi thanh kiếm Tụ Ngọc trong tay hắn lướt qua, tựa như tử thần vung lưỡi hái vô thường, bóng kiếm thoắt ẩn thoắt hiện, nơi lưỡi kiếm đi qua, chỉ còn lại vệt m.á.u và thi thể, khiến Phùng Vận không khỏi rùng mình.

Lần trước nàng to gan bắt cóc hắn, còn có thể giữ được tính mạng, thực sự là may mắn lớn lao.

Tên thủ lĩnh áo đen đã g.i.ế.t đỏ cả mắt, ánh nhìn u ám lướt tới, giọng nói tràn đầy oán độc:

"Thuần Vu Diễm, ngươi có biết mình trúng phải độc gì không? Nghĩ rằng có thể thoát khỏi kiếp nạn hôm nay sao? Đừng mơ mộng hão huyền nữa!"

Loading...