Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:23:26
Lượt xem: 140

Phùng Vận cười lạnh:

“Ngươi sai ở đâu?”

Đại Mãn cúi đầu xấu hổ, thần sắc bối rối:

“Trước khi xuất thành, đại nhân đã dặn dò đi dặn lại ta và Tiểu Mãn phải bảo vệ nữ lang chu toàn... Kẻ hèn này xuất thân thấp kém, biết mình khó mà được tướng quân yêu thích, nên mới tự ý quyết định, hoà bột nhung hươu vào canh gà...”

Phùng Vận hừ lạnh:

“Ngươi quá xem thường Bùi Quyết rồi.”

Nếu chỉ một bát canh gà pha chút bột nhung hươu mà có thể khiến Bùi Quyết mất đi lý trí, thì hắn còn đáng làm "Diêm Vương tướng quân" mà ai nghe cũng kinh hồn bạt vía sao?

“Đồ ngu xuẩn!”

Tiểu Mãn không hiểu những lời khó hiểu này, chỉ biết ngơ ngác nhìn Phùng Vận.

“Nữ lang, tỷ tỷ... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Văn Huệ và Ứng Dung đứng bên cạnh kéo Tiểu Mãn, khẽ lắc đầu ra hiệu nàng đừng nói gì.

Phùng Vận lại chẳng né tránh, điềm nhiên cất lời:

“Nhung hươu bổ thận tráng dương, sinh tinh ích huyết. Ngươi nói xem, tỷ tỷ ngươi đã làm chuyện gì?”

Ánh mắt nàng quay sang Đại Mãn, lạnh lùng:

“Ta bảo ngươi đưa canh, chứ không phải bảo ngươi đưa nhục!”

Đại Mãn giật mình, trong khoảnh khắc như thể không nhận ra người trước mặt. Đây còn là Phùng Thập Nhị Nương trầm lặng, hiền hòa của phủ Thái thú sao?

Lòng nàng ta run sợ, cả người sụp xuống quỳ:

“Nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên tự ý quyết định... Nhưng nô tỳ làm vậy cũng vì nghĩ cho nữ lang. Chủ tớ chúng ta thân nơi địch doanh, sống c.h.ế.t chưa biết thế nào. Nếu nô tỳ may mắn được Đại tướng quân ưu ái, từ nay nữ lang sẽ không phải chịu khổ ở doanh trại đầy hôi thối này nữa...”

Phùng Vận im lặng một lúc:

“Trước khi đi, ta dặn ngươi thế nào?”

Cổ họng Đại Mãn như nghẹn lại, không dám ngước mắt nhìn Phùng Vận.

“Nữ lang bảo nô tỳ... hành sự cẩn thận. Nếu tướng quân chấp nhận, thì ở lại hầu hạ chu đáo. Nếu tướng quân không có ý, không được tự làm khổ mình, cũng không được bày trò dụ dỗ...”

“Vậy mà ngươi đã làm gì, đã nói gì?” Phùng Vận cầm con d.a.o nhỏ mang theo từ quận An Độ, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi d.a.o như thể rất quý trọng.

Đại Mãn cúi rạp đầu xuống đất, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.

Phùng Vận nheo mắt:

“Nói.”

Đôi môi Đại Mãn run rẩy, hai má đỏ bừng, nhưng không thể thốt nên lời.

Tiểu Mãn bật khóc, quỳ xuống van xin:

“Nữ lang, xin tha cho tỷ tỷ...”

“Đứng lên!” Phùng Vận mặt lạnh như băng, ném con d.a.o nhỏ xuống. Lưỡi d.a.o rơi sát trán Đại Mãn, khiến nàng ta hoảng hốt hét lên, quỳ bò đến ôm lấy chân Phùng Vận.

“Nữ lang tha mạng! Nữ lang tha mạng! Nô tỳ không dám nữa, không dám nữa!”

Phùng Vận mặt không đổi sắc:

“Hầu hạ trước mặt ta, phản chủ là điều tuyệt đối không thể tha thứ.”

Đại Mãn ngã vật ra đất, như mất hồn, đôi môi run run:

“Nữ lang, người thực sự nhẫn tâm lấy mạng nô tỳ sao? Nô tỳ trước đây ở phủ... chỉ vì đôi mắt có ba phần giống nữ lang, mà bị Trần phu nhân hành hạ đủ đường. Nô tỳ cũng là số khổ mà!”

Nghe vậy, Tiểu Mãn nước mắt giàn giụa, cũng dập đầu cầu xin:

“Tỷ tỷ có sai, nhưng tấm lòng của tỷ tỷ là vì nữ lang mà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./truong-mon-hao-te-yeu/chuong-14.html.]

Phùng Vận khẽ gõ ngón tay lên đầu gối, bình thản đáp:

“Không cần sợ. Ta đã cứu nàng ta về, thì sẽ không giết. Nhưng các ngươi nghe cho rõ, cơ hội chỉ có một lần, lần sau không có ngoại lệ.”

Đại Mãn nức nở, dập đầu mạnh mẽ.

Phùng Vận mệt mỏi quay mặt đi:

“Lui ra đi.”

---

Đêm nay định trước là một đêm khó ngủ.

Tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên của những binh lính tuần tra trong doanh trại hòa cùng tiếng gió rít qua, nhẹ nhàng nhưng dễ dàng cuốn Phùng Vận vào những dòng suy nghĩ dài đằng đẵng.

Đã trải qua một kiếp người, Phùng Vận không còn tự coi mình là một liệt nữ trung trinh, càng không mơ tưởng sẽ giữ lòng chung thủy vì ai trong thời loạn lạc này. Bùi Quyết, hắn đẹp đến mức không ai sánh kịp, lại nắm trong tay binh quyền hùng mạnh. Hiện giờ, hắn có thể bảo vệ nàng an toàn, điều đó vốn chẳng có gì là không thể chấp nhận.

Nhưng mà…

Người này là người mà Thái hậu Lý Tang Nhược của triều Tấn hết mực yêu thương, là người trong lòng nàng ta. Ngủ với hắn chẳng khác nào nhảy vào hố lửa lớn, nàng thật sự không muốn dây dưa.

Hơn nữa, kiếp này, nàng không cần những thứ đó.

Nàng càng không muốn hao tâm tổn trí tranh giành chút sủng ái mong manh và dễ thu hồi từ một nam nhân với những nữ nhân khác.

Hiểu rõ đạo lý này, nàng mới nhìn nhận Lý Tang Nhược theo một góc độ khác.

Một nữ nhân trẻ trong hậu cung, giữa bầy sói vây quanh, muốn giúp nhi tử còn nhỏ của mình lên ngôi, muốn lấy danh nghĩa Hoàng thái hậu nắm quyền chấp chính, nếu không có chút tài năng thao túng lòng người, làm sao mà làm được?

Có khả năng như thế, Lý Tang Nhược muốn gì mà không có?

Bùi Quyết liều mạng chinh chiến bên ngoài, vó ngựa dẫm qua vô số xương trắng, chẳng phải cũng chỉ để bảo vệ giang sơn cho mẫu tử nàng ta sao?

Hắn yêu mà!

Phùng Vận khẽ bật cười trong đêm tối.

Mặc kệ mười bốn chữ tiên đoán của thầy bói, đi c.h.ế.t đi!

Tại sao nàng phải chịu số phận hồng nhan bạc mệnh? Tại sao nàng không thể, trong tình cảnh bị phản bội và ruồng bỏ, tìm được con đường huy hoàng khác ngoài việc làm nữ tù nhân chỉ biết hầu hạ trên giường?

Tại sao nàng không thể vượt qua rừng hoa mà không để cánh lá nào bám vào người?

Có lẽ vì suy nghĩ quá nhập tâm, mãi đến khi nghe tiếng gọi lớn trong đêm: “Mau gọi Phù Dương Cửu y quan đến!” thì nàng mới hoàn hồn.

Phù Dương Cửu y quan… là chỉ Phù Dương Cửu sao?

Doanh trại nửa đêm gọi hắn, chẳng lẽ là vì một bình nhung hươu của Đại Mãn đã gây họa?

Nồi canh gà nàng chỉ uống có nửa bát, phần còn lại đều vào bụng của Bùi Quyết.

Phùng Vận đứng dậy, muốn lẻn qua Tiểu Mãn đang ngủ gật ở cửa, rón rén bước ra ngoài...

“Nữ lang?” Tiểu Mãn mơ màng mở mắt.

“Suỵt…” Phùng Vận lắc đầu ra hiệu nàng đừng lên tiếng, “Ta ra ngoài xem chút.”

10- Đáp lễ đền ơn.

Trên núi lạnh, quạ không kêu.

Phùng Vận bước ra, vừa vặn nhìn thấy ánh trăng phủ lên sân luyện võ.

Bùi Quyết không biết đã luyện bao lâu, mồ hôi thấm ướt nữa thân trên trần trụi, những đường nét cơ bắp cuồn cuộn như ẩn chứa sức mạnh bền bỉ khổng lồ, dưới ánh trăng mờ, toát ra một sự hoang dại khó diễn tả.

Hắn chuẩn xác, nhanh nhẹn, thân hình bật lên như đại bàng vồ mồi, một cây trường thương trong tay múa vun vút, từng đợt tóe lửa trên những tảng đá lớn của sân luyện…

Ánh trăng này!

Thật khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Thao Dang

“Xuỵt…” Một tiếng rít khẽ từ phía sau vang lên.

Phùng Vận quay đầu lại, thấy Tiểu Mãn và Đại Mãn đang co ro bên lều trại, tròn mắt nhìn nàng…

Loading...